Thúy Quỳnh buổi 8, ngày 12/12/2017

BUỔI 8: CHỮA TÁC ĐỘNG Ý CHÍ  – KIẾP THIỀN VỀ Ý CHÍ

Tôi sinh ra đã là nô lệ của một gia đình giàu có tại miền tây nước Mỹ. Tôi và mẹ tôi là người da đen, là nô bộc cho ông bà chủ da trắng giàu có, mẹ tôi là một người đàn bà chất phác, chăm chỉ, trông khá tròn trịa, bà rất thương tôi, và đặt tên tôi là John. Khi còn bé, tôi làm những việc lặt vặt trong nhà, lớn hơn tôi phụ giúp mẹ tôi làm việc nhà. Bà vẫn thường căn dặn tôi, ông chủ là người đàn ông dữ tợn, con phải hết sức cẩn thận con nhé.

Ông bà chủ có một cô con gái trạc tuổi tôi và đôi khi tôi cũng được giao nhiệm vụ trông chừng cô. Đó là một cô gái hồn nhiên ngây thơ và rất hay cười. Năm tôi khoảng 7-8 tuổi, có một sự việc đau lòng xảy ra, mẹ tôi bị ông chủ cưỡng hiếp cho đến chết rồi vứt xác đi thủ tiêu. Từ đó tôi thật sự ám ảnh và rất sợ ông chủ và trở nên trầm tính ít nói hơn.

Khi trưởng thành hơn tôi được giao nhiệm vụ trông coi đàn gia súc của gia đình, hàng trăm nghìn con cừu, con bò, tôi hay ngồi trên bờ rào cánh đồng ngắm nhìn chúng và ngắm nhìn cô chủ. Cô chủ giờ là một cô gái xinh tuyệt đẹp, mái tóc đỏ như những làn sóng, đôi mắt biết cười và cái miệng xinh luôn chúm chím. Cái hình ảnh nàng ngồi trên cánh đồng với cơn gió thổi tung mái tóc, đôi mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ như mặt trời mới thật ấn tượng làm sao.

Tôi yêu nàng mất rồi. Một hôm, cô chủ – tên nàng là Elizabet – tìm tới chỗ tôi và nói “ Cậu có thể dạy tớ cưỡi ngựa không? Bố tớ không muốn tớ học nên tớ không biết tìm ai cả”. Vậy là cứ chiều chiều tôi lại dạy cô cưỡi ngựa, rồi ngày qua ngày chúng tôi càng thân thiết hơn. Chúng tôi đã yêu nhau.

Một ngày nọ, nàng nói với tôi “ chúng mình cưới nhau đi, em sẽ nói với bố em”, Tôi đã can ngăn nàng nhưng nàng nói “ anh yên tâm, bố em là người rất hiền và bố em yêu em lắm anh ạ, anh cứ để cho em”.

Sau khi biết tin chúng tôi yêu nhau, ông chủ đã lập tức cấm túc nàng trong phòng tối, còn tôi – một thằng da đen thì bị đánh đập tàn nhẫn rồi móc cả 2 con mắt vứt ra ngoài. Vừa đau đớn về thể xác, vừa đau đớn về tinh thần, và hoang mang cực độ vì không thể nhìn được, không biết đi đâu về đâu, tôi cứ lết đi rồi ngất xỉu ở một nhà thờ. Vị cha xứ đó đã cứu tôi, đưa tôi vào nhà thờ và cưu mang tôi.

Tôi ở đó với cha xứ, giúp cha quét vườn tược, tai tôi trở nên rất thính so với trước, tôi nghe cha nói ngày nào cũng có một cô gái tóc đỏ rất xinh đẹp cứ tâm chiều tối lại tới nhà thờ ngồi rất lâu. Tôi nghe chuyện nhưng cũng không để tâm lắm cho đến một ngày tôi tình cờ gặp nàng.

Hôm đó như thường lệ khi đang quét sân vườn tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc và người đàn bà kêu cứu. Tôi liền chạy tới để xem đứa bé ra sao thì nghe thấy giọng nói sao quen thuộc quá.

“Elizabet à?”

Nàng ngẩng mặt lên và nhìn tôi nói: “John, anh đấy ư, anh còn sống sao”.

“Đây là con em à?”

“Phải, đây là con em, em phải đưa nó đi bác sỹ đây”.

Từ đó, cứ chiều chiều chúng tôi lại ngồi với nhau nói chuyện, cảm xúc vẫn như xưa không thay đổi, tôi yêu nàng biết bao và nàng cũng vậy, chúng tôi khóc, chúng tôi ôm nhau chia sẻ. Thế rồi con trai nàng không hiểu chuyện gì đã tâm sự với bố nó “bố ơi sao mẹ và bác làm vườn ở nhà thờ cứ gặp nhau là khóc rồi lại còn ôm nhau?”.

Vậy là chuyện gì đến đã phải đến, hắn nổi giận lôi đình, xông thẳng vào nhà thờ và đánh tôi không thương tiếc, tôi cảm giác như chân tay mình đã không còn là của mình, gần như là chết đi vậy. May sao cha xứ đã tới bảo vệ tôi và đuổi hắn ra khỏi nhà thờ. Cha chữa trị bệnh cho tôi, từ đó chân tay tôi bị khèo bên phải, đi lại lại càng khó khăn hơn.

Tôi nghe nói khi hắn về nhà đã đánh đập vợ mình rất dã man, và tàn nhẫn, nghe vậy mà trái tim tôi tan nát. Rồi tôi lại nghe cha nhà thờ đang rất buồn khổ bởi hắn – chồng của Elizabet đã cắt hết mọi viện trợ của nhà thờ. Tôi thật là một kẻ tội đồ, trong đêm tối, tôi bỏ làng ra đi, mặc dầu không biết đi đâu về đâu. Tôi cứ đi cho đến khi kiệt sức ngất xỉu.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong một cửa hàng bánh thơm nức. Ông bà chủ hàng bánh đã cứu tôi, thương tôi, thấy tôi thật thà lại tàn tật mắt không thấy gì ông bà nói “ thôi, chúng ta không có con, con hãy ở đây với chúng ta phụ ta làm bánh”. Công việc của tôi là nặn bột thành những hình mà tôi thích, quả là một quãng thời gian yên bình.

Một ngày nọ có một người ăn xin tới hàng bánh, “ Làm ơn tôi đói quá, anh có thể cho tôi xin ít bánh mỳ được không, xin rủ lòng thương”. Elizabet – đó là giọng của nàng, phải em không Elizabet? “ôi, John, anh đây rồi, em đã gặp được anh rồi, em đi tìm anh khắp nơi”.

Tôi kể lại chuyện với ông bà chủ bánh, về mối tình của chúng tôi, sau khi bị phát hiện, chồng nàng đánh đập nàng suốt ngày, chia rẽ mẹ con nàng, không thể chịu nổi, nàng đã bỏ trốn tìm tôi, và biết tin tôi cũng đã bỏ làng ra đi, nàng bèn tha phương cầu thực đi tìm tôi.  Ông bà thương tôi nói “ thôi, ta sẽ cho con ít tiền và cho con một cỗ xe ngựa, các con hãy đến một nơi khác tự tạo dựng cuộc sống cho mình nhé”. Và nàng đã trở thành đôi mắt của tôi, chúng tôi đi tới một thị trấn khác và quyết định sẽ mở một cửa hàng bánh.

Thị trấn ấy khi chúng tôi mới tới ai cũng ngạc nhiên tò mò bởi có khi nào lại thấy một cô gái da trắng xinh đẹp đi cùng với một gã da đen mắt mù lại khuyết tật. Vậy nên của hàng bánh của chúng tôi khá đắt khách, chúng tôi cũng đủ ăn, cuộc sống thật hạnh phúc.

Bỗng một ngày Elizabet đổ bệnh, nàng sốt cao li bì, liên tục, tôi hoảng sợ chạy đi tìm bác sỹ cứu nàng trong đêm, sau khi van nài, vị bác sỹ nọ đã tới khám bệnh. Sau một hồi ông nói nàng phải vào viện, sẽ tốn kém đấy, và kê tạm cho tôi ít thuốc cho nàng uống. Nhưng nàng uống thuốc mà bệnh chẳng tiến triển gì cả vẫn sốt mê man, nàng nằm trên giường bất động cho tới một hôm tôi gọi mãi nàng cũng không thưa, tôi lay nàng cũng không dậy, nàng đã ra đi trong lặng lẽ. Tôi khóc hết nước mắt, đau khổ tột cùng, mất hoàn toàn phương hướng cuộc đời. Dân làng thương vợ chồng tôi đã giúp tôi chôn cất nàng ven con sông cho nàng yên nghỉ.

Sau khi nàng mất tôi chán nản, tôi xin gia nhập quân đội nhưng không ai nhận kẻ mù lòa tật nguyền như tôi, tôi xin vị bác sỹ nọ dạy nghề cho mình để tôi cứu người, vị bác sỹ nọ từ chối. Rồi tôi lang thang chẳng biết ai dẫn đường mà tới một nhà dòng nữ, nơi đây có rất nhiều đứa trẻ mồ côi. Thương xót thân phận của tôi, vị nữ tu giao cho tôi công việc vặt tưới cây quét sân, và để ý lũ trẻ.

Cuộc sống ở đây khá bình yên. Một ngày nọ, khi tôi đang ngồi bên bờ sông cạnh mộ vợ tôi thì nghe thấy tiếng trẻ con kêu cứu, có đứa bé nào đó bị đuối nước. Quên cả tật nguyền, quên cả mù lòa tôi lao xuống nước bơi theo tiếng kêu ấy, tôi túm áo đứa bé cố gắng đẩy nó lên bờ, dòng nước chảy xiết quá, sức lực trong tôi như không còn nữa, đẩy được đứa bé lên, tôi chìm nghỉm trong dòng nước ấy. Tôi đã chết. Vài ngày sau xác tôi được tìm thấy, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Dân làng thương tôi chôn tôi cạnh mộ vợ tôi với hy vọng chúng tôi mãi mãi được bên nhau.

Bài học cuộc đời: tình yêu và sự phân biệt chủng tộc.

Người cha đạo: bố đẻ thời nay

Bài học kiếp này: sự can đảm (đấu tranh)

Sau khi xin lên thư viện nghiệp quả, tôi như chui vào trong 2 vòng xoáy quay đầu vào nhau, và chui vào một không gian khác. Một nơi rộng mênh mông vô tận, sáng lấp lánh, trần nhà cao vút với vô số đèn chùm như pha lê, 2 bên là những tủ sách cao tới tận trần, sách nhiều không kể hết, và chúng được sắp xếp rất gọn gàng và khoa học.

Một cái bàn dài, rất dài giữa thư viện, trên bàn là một tấm thảm đỏ, nhưng không có ghế ngồi. Dưới sàn nhà cũng tuyệt đẹp, nó lấp lánh như những gạch vàng, xen trắng, xen kẽ nhau. Tôi tần ngần tại cái nơi quá đẹp và quá rộng lớn này. Bất chợt có một người đàn ông già xuất hiện trước mặt tôi, ông có chòm râu dài, trắng muốt, khuôn mặt phúc hậu, đầu không có tóc ( hoặc rất ít tóc), mặc áo chùm sẫm màu, ông hỏi tôi “cháu cần gì”. “cháu muốn xem cuốn sách về thiết kế cuộc đời của cháu”. Sau khi tôi nói xong trên bàn hiện ra một cuốn sách dày, đã mở sẵn trang, tuy nhiên không có chữ. Tôi bối rối không biết làm sao thì ông lại nói “nếu con không biết làm gì thì hãy đi vào trong cuốn sách đi”. Tôi chui vào đó và một loạt hình ảnh về cuộc đời cũ hiện ra với những sự khác biệt:

  1. Khi tôi và Elizabet cùng bàn về chuyện sẽ nói với ông chủ rằng chúng tôi yêu nhau, tôi đã can nàng và nói “anh là một người da đen lại là nô lệ thì không ai đồng ý cho em cưới anh đâu. Chi bằng em hãy chờ anh, anh sẽ đi xa, sẽ kiếm tiền, khi anh giàu có, anh sẽ quay lại cưới em, anh hứa”.
  2. Vậy là tôi ra đi với đôi mắt sáng và ý chí quyết tâm làm giàu. Tôi vẫn gặp vị cha xứ nọ và học tập ở đó một thời gian. Tôi vẫn qua hàng bánh và học nghề ở đó cho đến khi thành thạo, tôi mở cửa hàng riêng và trở nên giàu có. Tôi trở về thị trấn cũ và lòng phơi phới sẽ gặp nàng cầu hôn cưới nàng. Nhưng ôi thôi tôi thấy nàng trên đường về, nàng đã có con và có chồng. Tôi và nàng mừng mừng tủi tủi, xót xa. Nàng nói nàng sợ tôi không về nữa, và cha nàng bắt nàng cưới người đàn ông giàu có này, nhưng hắn ta rất hay đánh đập nàng và gia trưởng, nàng không yêu hắn, nàng sợ hắn. Và sau đó, đứa bé vẫn nói cho bố nó biết về mối quan hệ của chúng tôi, nàng bèn cùng tôi bỏ trốn.
  3. Chúng tôi về cửa hàng bánh tôi đã mở và cùng nhau sống cuộc sống thật hạnh phúc. Hiềm nỗi chúng tôi chưa có con, rồi một ngày nàng ốm và chết như kiếp đã thiền.
  4. Từ đó tôi trở thành một con người khác, chuyên giúp người nghèo, phân phát của cải, tôi đi đấu tranh cho quyền lợi của người da đen, cho những người nô lệ. Tôi là một nhà truyền giáo tích cực, năng động và bởi vậy rất nhiều kẻ muốn thủ tiêu tôi. Tôi đã bị bắn chết trong một buổi thuyết trình vì lợi ích của những người nô lệ… Sau đó, những người dân thương tôi lại chôn tôi bên cạnh mộ vợ tôi mong cho chúng tôi mãi mãi được bên nhau.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *