Cô ấy là người dân tộc Thái, sống tại Hòa Bình, sinh năm 1927.
Cô là con gái già làng, bố mẹ hết lòng yêu thương chiều chuộng, nên tính cách nhân hậu, hiền ngoan. Cô lớn lên cùng gia nhân trong nhà, đem lòng yêu thương cậu trai con bác tiều phu, cũng trạc tuổi cô. Họ cùng nhau lớn lên giữa núi rừng đại ngàn bình yên, hồn nhiên như cây cỏ. Rồi yêu nhau.
Bố mẹ cô ra sức phản đối, ra quyết định sẽ đuổi 2 đứa đi nếu vẫn ngoan cố yêu nhau. Họ quyết định ra rìa núi sống, bảo vệ tình yêu thuần khiết đến cùng.
Rời xa vòng tay cha mẹ, cô và chàng trai sống lam lũ, nghèo nhưng không khổ. Chồng ngày ngày đi đốn củi gánh nước, vợ dệt vải đan khăn, cuộc sống rất hạnh phúc. Họ có với nhau 2 đứa con, 1 trai 1 gái, đẹp đẽ và đáng yêu vô cùng.
Trong bản có tên râu xồm to cao vạm vỡ, hắn đem lòng thích cô từ lâu, thường xuyên nghĩ cách chọc ghẹo. Một ngày mùa đông, sát Tết, bố mẹ cô không hiểu sao lại tìm tới, rồi chồng cô bị bố mẹ cô sỉ nhục.
Bị tổn thương, anh giận dữ bỏ vào rừng, cô gái khóc lóc chạy theo. Giữa đường cô bắt gặp tên râu xồm và 2 tên lâu la. Chúng thấy cô 1 mình thân cô thế cô thì rắp tâm hãm hiếp. Cô đau đớn chống trả tên râu xồm nhg vẫn bị hắn xâm hại. Cô tìm mọi cách đấm đạp và chạy trốn khỏi 3 tên ác nhân.
Vì quá yêu chồng và tự trách bản thân có lỗi, cô quyết định gieo mình xuống vực tự vẫn. Chồng cô sau khi biết tin vợ đã chết trong oan ức, bèn đi tìm tên râu xồm trả thù, rồi cũng hóa điên, bỏ nhà đi lang thang tìm vợ. 2 đứa con cô được ông bà ngoại nhận nuôi, bơ vơ và ngơ ngác nuôi nhau lớn.
Bài học cuộc đời cô là đừng bao giờ bỏ cuộc, đừng tự trách chính mình, hãy luôn tha thứ và kết thúc điều mình đã bắt đầu.