Nguyễn Hằng, ngày 3/10/2018 thiền về Mẹ

Mình là con gái út trong một gia đình có thế lực thời phong kiến ở Hàn Quốc. Nhà có mấy anh chị nhưng mẹ ruột mình rất thương mình.

Mẹ dịu dàng với mình lắm, nên cứ bị các anh chọc ghẹo là mình méc mẹ. Một ngày nọ, mẹ mang về một người chị khá xinh nhưng nghèo, nói chị ấy sẽ làm việc cho nhà mình. Chị nhìn cỡ hơn mình chục tuổi.

Ngay lần đầu gặp mình đã mến chị, kéo chị đi chơi và chỉ cho chị những cái cây mình thích. Lần ra phố chợ đầu tiên cùng chị, vì chị được dặn chăm sóc kĩ cho mình, nên khi bị thằng bé ngoài phố làm đau, chị la nó một trận rồi dỗ dành mình. Sau này chị cứ thế làm bạn của mình. Biến cố xảy đến, mẹ ruột mình bệnh qua đời.

Mình quá sock nên khóc lóc không thôi, ba mình phát cáu vì sự đòi mẹ của mình. Mình nghĩ ba không yêu mình nữa nên mình bỏ đến phòng chị. Rồi từ ấy chị hứa chăm sóc mình thay mẹ. Bố mình rồi cũng lấy vợ mới. Cô này đanh đá, hay kiếm cớ đánh chị vì biết chị thương mình. Anh trai mình thích chị nhưng chị vì lo cho mình mà nhất quyết tránh né.

Lần chị bị bắt gặp anh trai đang tặng quà cho chị, là lần chị bị kiếm cớ đánh khiến sau này sẹo đầy lưng. Chị quyết không lấy chồng nữa. Mình thích gì chị cũng biết, chị hay theo mình ra biển ngắm hoàng hôn. Lần ấy, mình ở biển một mình thì chị chạy đến thông báo cha mình bắt mình phải lấy chồng. Mình không muốn nhưng tuổi cũng lớn hơn so với mọi người, nên sau khi nghe chị khuyên mình lấy.

Ngày mình lấy chồng, chị xin theo mình qua nhà chồng. Qua đó cuộc sống của mình và chị yên bình hơn, khuyên chị lấy chồng nhiều lần chị vẫn không lấy. Chồng mình khá tôn trọng mình, có 2 đứa con, đều nhờ tay chị chăm sóc nhiều. Nhưng hai vợ chồng không quá thân thiết, mọi chuyện lớn nhỏ mình đều chọn chia sẻ với chị.

Năm ấy thấy chị lớn tuổi nhiều, mình làm mai cho chị và anh quản gia bên nhà chồng. Hai người sống yên bình với nhau. Điều duy nhất mình giúp được chị là về vật chất, mình hay cho chị trang sức nhưng chị giản dị không dùng đến bao giờ. Ngày chị mất, mình mang trang sức đặt trên mộ chị, và hứa với chị sau này nếu mình có được thứ gì mình tin là quí giá nhất, hơn cả số trang sức mà chị chẳng dùng này, mình nhất định cho chị.

Rồi mình cũng trở nên im lặng, niệm phật tụng kinh, không thiết cuộc sống gia đình, việc duy nhất cho đến khi chết mình làm là thường ghé mộ chị trồng cây, những cây hoa mà chị biết mình rất thích.

Bài học cuộc đời của chị : – Phải yêu thương bản thân mình đúng đắn thay vì lo lắng cho người mình yêu quí quá nhiều.

Bài học cuộc đời của mình : – Độc lập về mặt cảm xúc chính là tình yêu thương, không yếu đuối phụ thuộc vào người khác về mặt tình cảm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *