Hòa hợp trong một cái cây

Con người là tinh thần, đang học hỏi về thế giới vật chất qua trải nghiệm làm người trong một xác thân, như cái cây học bén rễ, mọc cành, trổ lá, đơm hoa, tỏa hương.

Thân xác là vật chất, hay là tướng. Xác thân là phương tiện để trải nghiệm. Không có gốc rễ thì cây sẽ chết.

Lý trí và tình cảm là danh. Danh là lá cành. Lá cành tạo nên tính cách. Tính cách dù sắc sảo đến đâu cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, không phải bản chất tinh thần của con người.

Dù cành lá có rườm rà bao nhiêu, chỉ khi nở hoa, một cái cây mới biểu hiện bản sắc của nó. Hoa là sắc. Sắc là chân ngã, hay cái tôi đích thực của cây. Cái cây nở hoa như con người đủ trưởng thành để hướng về bản chất tinh thần.

Tinh túy của bông hoa hay linh của hoa là hương. Hương là vô sắc tướng. Hương không thể nhìn, không thể chụp, không thể vẽ, không thể tả, chỉ có thể cảm nhận trực tiếp. Không thể nắm bắt Phật tâm qua sắc tướng.

Vạn vật có tính linh, hay tính biết. Rễ, thân, cành, lá, hoa và hương đều chứa một phần khả năng nhận thức của cái cây.

Cành mang nhận thức thông thường, nghĩa là nhận thức về kết quả và biểu hiện hình tướng của lý trí. Lá là cảm xúc thích, ghét và sợ hãi, bị điều kiện hóa bởi lý trí

Hoa có nhận thức về căn nguyên, biết sắc đằng sau hình tướng. Hoa cũng chứa tình thương vô điều kiện.

Phật tâm là siêu thức.

Bông hoa tỏa hương là con người có sự trưởng thành, đạt được sự hòa hợp từ thân xác đến biểu hiện và bản chất tinh thần, hay sự hòa hợp giữa nhận thức, tiềm thức và siêu thức.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *