Hạnh phúc trong những điều bình dị

Theo các bạn thì hạnh phúc ở nơi đâu? Nằm ở chốn nào? Phải chăng nó ở trong các nẻo đường, sàn nhảy, những chốn tiêu dao xanh, đỏ tung tăng ca hát…

“Thu mãn thiên thời đông tái lai

Sinh linh vạn cảnh tiết tân nhai

Hữu tình hạnh ý tâm viên diệu

Nhàn hạ pháp âm tán nhã đài”.

Đó là bốn câu thơ mà tôi cảm tác trong một buổi chiều đông khi nhẹ gót thênh thang trên lối mòn trong thôn vắng; và trong tôi như phảng phất đâu đây một tấm chân tình ngay trong cuộc sống bình dị này.

Vâng! Trong cuộc sống, chúng ta ai cũng có hơn một lần để thương, để nhớ và rồi trong sâu thẳm cõi lòng, mỗi người có một cách cảm nhận giá trị của những may mắn, hạnh phúc đến với mình.

Thưa các bạn! Bất kể ai cũng phải chấp nhận cho mình ít nhất một lần té ngã, vấp phải khốn khó, khổ đau ập đến với mình khi đối diện với cuộc sống. Đó là điều hiển nhiên phải không ạ! Nói ít nhất một lần ta vấp ngã là để an ủi một chút vậy thôi, chứ chúng ta thấy trong cuộc đời này, tai họa đâu chỉ đến với chúng ta một lần, mà nó còn đến nhiều lần khác nữa. Ông bà ta thường nói “Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí” chính là thế.

Dòng thời gian cứ trôi mãi, con người sống trong cảnh biến dịch đổi thay ấy đương nhiên phải thuận dòng theo quy luật tuần hoàn bất di bất dịch của thiên nhiên mầu nhiệm. Hễ thu mãn thì mùa đông lại đến. Mới hôm nào những chiếc lá vàng khẽ chao nghiêng trước gió, những tia nắng hanh vàng nhuộm ửng một miền quê, những dòng sông xanh tươi mát mang đầy nhựa sống cho đôi bờ lau lách như bản tình ca xoa dịu tâm hồn nắng gió giờ đây không còn nữa. Cái giá rét của trời đông đã lên ngôi. Ôi! Sao ta cứ mãi tìm lại dấu chân ngày nào trên triền cát trắng, trên vòm cỏ thu xưa từng lưu dấu một thời!

Nhớ thuở nào ta đã đi qua

Thoáng chốc giờ đây như đã phẳng lặng

Ôi! Cuộc đời còn nhớ ta chăng!

Sông nước mênh mông buồn quá đỗi

Kìa ai lưu bóng một thời.

Hạnh phúc thay!

Có những lúc trên bước đường đời, ta vội vàng lặng lẽ lướt qua nhau, để làm gì vậy? Để tự tìm kiếm mong cầu thú an nhàn hạnh phúc cho riêng mình đấy ư? Như một thi sĩ nào đó đã từng nói.

“Có khi nào trên đường đời tấp nập

Ta vô tình đã đi lướt qua nhau

Phút lơ đãng chẳng ngờ đang để mất

Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu”.

Vâng! Thế gian thì vạn trạng muôn hình. Mỗi chúng ta là những mảng màu khắc họa thành những bức tranh bốn mùa đa màu sắc đó. Lắm lúc trên vạn nẻo đường, ta lặng lẽ lướt qua nhau, vô tình để bao buồn vui tụt khỏi tầm với. Có những niềm hạnh phúc mong manh ta chưa kịp nhận diện thì viễn cảnh biệt ly đã trùng trùng ập đến. Không biết ta vội vàng để làm gì?

Nếu ngay đó ta biết dừng lại để nhìn nhau một chút, với ánh mắt nụ cười và một lời chào hỏi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ nói lên bao niềm yêu thương hạnh phúc, mọi sự cảm thông được truyền đến cho nhau. Cho nên, nhìn từ một phương diện nào đó, chúng ta sống ở đời phải cần có nhau. Cần có một tấm lòng để làm gì bạn có biết không…?

Thường tình chúng ta hiểu, cuộc đời như những vòng tay yêu thương luôn rộng mở, như dòng sông luôn cho ta bao tươi mát trong những buổi trưa hè, bình dị ngọt ngào và mát dịu biết bao! Cuộc đời luôn sẵn sàng tiếp nhận ta và tất cả. Cảm nhận về điều này, nhà thơ Tế Hanh đã từng thốt:

“Tôi dang tay ôm nước vào lòng

Sông mở nước ôm tôi vào dạ”…

Và đó cũng là một niềm hạnh phúc, kỷ niệm đẹp của một thời đã nuôi ta lớn khôn từ thuở ấu thơ với chuỗi dài của năm tháng, để rồi trong phút giây khoảnh khắc của bình sinh vẫn đọng lại trong ta biết bao xúc cảm hạnh phúc của một thời đã qua. Không thể quên được những ấn tượng trìu mến của ngày xưa. Nhớ “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, nghìn năm hồ dễ mấy ai quên”.

Những ấn tượng đó nó đã khắc họa in sâu vào trong tâm thức não trạng của mỗi chúng ta, dệt nên những vần thơ, hòa chung vài điệu nhạc trầm bổng du dương đang phảng phất đâu đây để cho cõi lòng nhận niềm xúc cảm. Bất chợt ta reo vang: Ôi! Hạnh phúc quá! Thật hạnh phúc biết bao!

Hạnh phúc lắm chứ, chỉ trong một tách trà thôi mà chúng ta biết chia sẻ hương vị ngọt ngào cho nhau. Bao nhiêu đó cũng đủ nói lên ý nghĩa cùng nhau xây dựng, nối kết giữa tình người với người. Hay nói một cách gần gũi dễ hiểu hơn là chúng ta cùng nhau thiết lập một đời sống Lục hoà trên nền tảng trong cái nhìn tuệ giác của giáo lý nhà Phật.

Vẫn biết cuộc đời là như thế, nó đến từ những điều bình dị, giản đơn, nếu chúng ta không biết vận dụng cái đơn giản để sống cho tốt, thì chúng ta đã đánh mất đi một cơ hội mà sau này khó có thể tìm lại được.

Thế nên, con người sống trong cõi tạm có bao nhiêu năm đâu! Giữa cuộc hội ngộ mộng trùng lai, có và không, đến và đi, thoáng chốc lưu lại được những gì. Thôi thì, trước kia ta chưa gặp và không biết sau này có còn gặp lại nữa không, chi bằng hãy sống hết lòng với nhau trong giờ phút này.

“Trăm năm trước thì ta chưa gặp

Trăm năm sau biết gặp lại không

Cuộc đời sắc sắc không không

Thôi thì  hãy sống hết lòng với nhau”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *