Cảm Nhận Thượng Đế

Thượng đế, Nirvana, Chân lý,… những khái niệm của Nhận biết, nó không thuộc về Tri thức, về Khoa học, về Triết học,… Nó thực sự thuộc về Nhận biết.

Có khác nhau giữa Nhận biết và Tri thức, Khoa học và Triết học.

Tri thức, Khoa học và Triết học… đi vào Cuộc sống tìm hiểu và phát triển các đối tượng của Cuộc sống; bắt đầu bằng tìm hiểu, phân tích,… để tìm ra thuộc tính, tìm ra quy luật,… rồi phân loại, chia cấp, xếp hạng… Tất nhiên để phục vụ đời sống Con người. Nhưng trong quá trình đó, Con người đã sa vào phân cấp, sa vào xếp loại, ngày một nhiều lên. Phân cấp, xếp loại đủ mọi thứ. Nhiều Con người lầm tưởng làm vậy Cuộc sống đang phát triển.

Không, nó đã làm Cuộc sống phức tạp hơn, làm Sự sống mất đi tính Liên tục. Một cách thông thường nó chia đôi Cuộc sống; những đối tượng tốt và những đối tượng xấu, những yếu tố tích cực và những yếu tố tiêu cực,… Cái này đối lập với cái kia. Luôn là vậy.

Nhận biết đi vào Sự sống trong tính Tương đồng và Liên thuộc. Nhận biết rằng không Thiện, không Ác. Nhận biết rằng không Tốt, không Xấu. Nhận biết rằng tất cả đều đang cùng Tồn tại; tương hỗ, bù cho nhau, liên thuộc với nhau, hữu cơ với nhau… Đi cùng Nhận biết Con người nhìn Sự sống bình an hơn, thấy Tồn tại đẹp hơn, gần với Toàn bộ hơn.

Đi cùng Tri thức, Khoa học và Triết học,… và những thứ tương tự làm cho Con người sung sướng hơn. Không sai. Nhưng, nó cũng đã làm cho Con người nỗ lực nhiều hơn để cho sự sung sướng phát triển nhiều hơn. Nỗ lực, nỗ lực và nỗ lực. Trong hàng ngàn năm qua Con người luôn phải tranh đấu cho sự sung sướng này, nó tạo ra các mối Mâu thuẫn; hay các mối Mâu thuẫn tạo ra nó; có cả hai chiều tác động và đồng thời. Con người đã luôn cần phải đấu tranh để giải quyết Mâu thuẫn nhiều hơn. Nhiều Con người đã từng coi Đấu tranh giải quyết Mâu thuẫn là động lực thúc đẩy xã hội, là nguyên nhân phát triển các nền Văn minh. Sự tha hoá về Nhận biết đẩy cao lên mức có thể.

Đi vào Nhận biết, Con người nhận thức Thực tại này và nhiều Thực tại khác luôn Tương đồng với nhau. Mọi yếu tố, mọi Thực thể, mọi tính chất, mọi quy luật,… đều có cái giống nhau; nhưng cũng luôn khác nhau, khác nhau trong cái giống nhau. Không có cái nào đối lập với cái nào. Đỉnh núi cao rất cần đến vực sâu, để hùng vĩ hơn, linh thiêng hơn. Vực sâu rất cần đến núi cao, để huyền bí hơn và sâu thẳm hơn. Luôn là đồng thời, cho màu sắc rực rỡ, cho các chiều kích rộng mở, cho Sự sống trọn vẹn.

Đó là sự khác nhau giữa Nhận biết và Tri thức, Khoa học và Triết học,…

Tìm hiểu và Cảm nhận về Thượng đế, Nirvana, Chân lý,… xin hãy bước vào Con đường của Nhận biết; đi vào Con đường xin của Tri thức không có ích lợi gì.

2

Đi vào Tri thức, đi vào Khoa học, đi vào Triết học là Con đường đi từ Cảm thấy, tới Biết, rồi tới Hiểu. Là một quá trình Thu nhận, xử lý Thông tin, rồi đưa ra Kết luận. Bắt đầu từ Cảm thấy; Cảm thấy rồi mới Biết, Biết từng phần. Hiểu nối kết các cái Biết lại với nhau.

Ví dụ người A Cảm thấy người B buồn; Cảm thấy buồn, nhưng không Hiểu, không Biết lí do vì sao. Rồi, Biết được rằng công việc của người B làm không có năng suất cao, thấp hơn bình thường; rồi Biết được rằng Người yêu của người B mới bỏ anh ta; rồi Biết thêm rằng mẹ của anh ta đang ốm. Thế là có cảm thông, và người A đã Hiểu ra rằng có nhiều nguyên nhân đã làm cho người B buồn, anh ta bị stress; nên kết quả công việc của người B đã không tốt. Hiểu được nguyên nhân, sau khi đã kết nối các điều đã Biết.

Đây là một quá trình Thu nhận và xử lý Thông tin. Thông tin chưa rõ thì Cảm thấy. Biết được một vài thông tin, Biết được từng phần của một sự kiện, cái Biết nhiều hơn sẽ rõ hơn. Khi Biết được thông tin từ nhiều khía cạnh, vậy thì Hiểu ra toàn bộ vấn đề. Đó là một quá trình thu nhận thông tin; nhưng giới hạn trong Logic của Cái đầu, từ suy nghĩ, từ tìm kiếm và thu nhận rồi tư duy và phân tích. Tất cả là từ Cái đầu và trong Cái đầu, giới hạn trong nó. Người A vẫn là người đứng ngoài, quan sát. Người A không tham gia.

Nhưng một chiều khác, từ Cái đầu, tới Con tim, tới Tâm linh và Toàn bộ. Người A không đứng ngoài, là người tham gia. Người A bước vào cuộc. Đó là chiều của Nhận biết.

Hiểu được nguyên nhân và kết quả của toàn bộ quá trình tác động đến người B để làm người B buồn, để người B làm việc không có kết quả. Hiểu, nhưng người A chưa Biết, vì đứng ngoài chưa tham gia.

Khoa học và Triết học là trò chơi của Trí tuệ, nó đi tìm Chân lý để HIỂU. Tôn giáo không phải là như vậy. Tôn giáo đi sâu và Bên Trong của Con người. Tôn giáo hoà nhập cái Bản thể của Con người vào cái Toàn thể của Vũ trụ. Tôn giáo là đi tìm Chân lý để BIẾT. Cái không Biết, thì đi tìm để Hiểu. Con người thông thuờng chỉ đi tìm để Hiểu những điều không Biết. Con người không thể trải nghiệm được chuyển động của các hạt cơ bản trong thế giới Hạ nguyên tử.

Cũng như con người không thể trải nghiệm được chuyển động của các vì sao trong giải Ngân hà. Nhưng tất cả những điều đó, con người có thể Hiểu qua Thuyết Tương đối, qua việc bắn các chùm hạt, qua việc giải các phương trình trong Lý thuyết Siêu dâu… Cái đã Biết thì không cần Hiểu nữa. Trải nghiệm rồi, Biết được mọi góc cạnh, Biết được mọi chiều kích, Biết được mọi cung bậc, Biết được mọi màu sắc, Biết được mọi hương vị,… Biết Tất cả, không còn phân biệt, vậy thì đầu cần gì phải Hiểu nữa! Hiểu và Biết khác nhau như vậy.

Tình yêu là hành vi vừa đi vào Bên Trong vừa đi ra Ngoài. Người chưa thực sự Yêu sẽ định nghĩa về Tình yêu với rất nhiều luận cứ uyên bác; họ nghĩ rằng họ đã Hiểu về Tình yêu. Người đã Yêu với tất cả Hạnh phúc và Đớn đau, người đó đã Biết; Biết với nhiều cung bậc và chiều kích, với người đó mọi định nghĩa đều thành vô nghĩa và nực cười. Vì đơn giản đã Biết rồi, không cần Hiểu nữa. Còn đứng ngoài có thể Hiểu; Biết chỉ khi đã thực sư tham gia và trải nghiệm.

Giữa hai mức Hiểu và Biết, là Cảm nhận. Cái chưa tới, cái đang tới thì Cảm nhận. Cảm nhận không phải là Hiểu. Hiểu bằng Tâm trí, bằng lí luận, bằng phân tích,… Cảm nhận là cách vận hành của Con tim. Cảm nhận có một phần từ Trực giác. Cảm nhận thì chưa Trải nghiệm. Biết là sự Trải nghiệm toàn bộ, toàn bộ mọi chiều kích: Cơ thể, Tâm trí, Trực giác, Tâm linh,…

Quay lại câu chuyện của người A và người B. Người A Hiểu được hoàn cảnh của người B; rồi Con tim người A Cảm nhận, thấy thương Người, thấy thương Đời, thấy thương cho quá trình nhân quả đó. Nhưng người A không thể Biết được Toàn bộ những đổ vỡ tan nát khi tham gia vào quá trình đó, những thổn thức, những đớn đau, những đêm mất ngủ, những quãng dài dày vò trằn trọc,… Chỉ khi quá trình xảy ra với Bản thân, vậy khi đó người A mới Biết. Lúc đó người A mới Biết rằng sự Thất tình nó dày vò Trái tim, nó coi thường Khối óc ra sao.

Biết là một nấc thang quan trọng trong sự Trưởng thành Tâm linh, trong Hành trình Phát triển Tâm thức. Đi vào Sự sống với Tầm nhìn Bên trong, trải nghiệm với tất cả các chiều kích của nó, sẽ Biết. Khi đã Biết hương vị, màu sắc, âm thanh, cung bậc của Sự sống, Hiểu trở thành vô nghĩa, Cảm nhận trở nên thiếu thốn.

Giữa Cảm nhận và Biết còn một nấc thang nữa, không biết gọi là gì, xin gọi tạm là Thấy.

Thấy, là một trường hợp đặc biệt trong Quá trình Nhận biết, của Quá trình phát triển Tâm thức. Nó không phổ quát. Thấy xen giữa Cảm nhận và Biết. Khi Tâm thức Người Tìm kiếm phát triển, người đó Mở, người đó vượt lên nhiều hơn năm giác quan. Buddhism gọi những thứ này là Alaya và Manas. Người đó mở và người đó Thấy. Thấy một số thứ, không quá nhiều. Người đó đi vào những cuộc Hành trình dù về quá khứ hay vào tương lai; người đó vượt lên Thực tại này. Người đó Thấy, người đó không mơ, vì người đó không ngủ. Người đó tỉnh và nhiều tầng của người đó tỉnh. Người đó không phải Cảm nhận, người đó Thấy thực sự, Thấy một số thứ, không nhiều.

Người Tìm kiếm Thấy không phải bằng năm giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, và cơ thể; bịt mũi, bịt tai, bịt mắt,… người đó, bịt tất cả, nhưng Người đó vẫn Thấy. Không Thấy toàn bộ; nhưng Người đó Thấy màu sắc, mùi hương, vị ngọt; Thấy mềm mại mượt mà mịn màng; Thấy được thanh nhẹ; Thấy được nhanh chậm; Thấy được độ loãng đặc, Thấy trong suốt, Thấy Không gian,… Người đó Thấy, nhưng thực sự người đó đã không Sống với những thứ đã Thấy, người đó không trải nghiệm toàn bộ với những thứ đã Thấy; người đó ghé qua; người đó thực sự chưa Biết.

Thấy trong trường hợp này là vậy. Thấy là hiện thực với một số người. Thấy là tiềm năng với một số người khác. Thấy không phổ quát cho tấ cả. Nó không phổ quát, nhưng nó rất đặc trưng.

Hiểu, Cảm nhận, Thấy và Biết nó là như vậy. Xin hãy cảm nhận nó. Xin đừng tra từ điển, điều đó chả ích gì. Bạn không thích gọi nó là: Hiểu, Cảm nhận, Thấy và Biết; bạn có thể gọi nó bằng cách khác. Gọi bằng tên gọi gì, điều đó không quan trọng; điều quan trọng là hăy cảm nhận về nó như đã diễn giải.

3

Với: Hiểu, Cảm nhận, Thấy và Biết, bằng việc bước vào Con đường như vậy, bạn có thể kết nối với những điều linh thiêng. Vì đơn giản bạn đã không chỉ kết nối bằng đầu, bạn đã kết nối bằng Con tim, bằng Trực giác và bằng Toàn bộ bạn.

Thượng đế, Nirvana, Chân lý, Tính không, Sự Tĩng lặng tuyệt đối, Tao,… có thể tiếp cận bằng Con đường này. Nhưng có điều kiện để bước vào nó. Xin sẽ trở lại điều kiện này, trong một dịp khác.

Nhiều Con người họ đã đi như vậy. Họ đã trở nên Siêu việt. Họ đã Hiểu. Họ đã Cảm nhận. Họ đã Thấy. Và Họ đã Biết.

Điều họ Hiểu, Cảm nhận, Thấy và Biết rất giống nhau, không hề khác. Các Bậc Gurus, đã Chứng ngộ, dù họ ở cách xa nhau, dù họ tới thăm Trái đất vào các Thời đại khác nhau; họ luôn Biết về cùng một điều. Nhưng đệ tử của họ, chưa Chứng ngộ, đã Thấy, đã Cảm nhận về điều tương tự. Mức độ là khác nhau. Nhưng dường như đều về chung một thứ.

Đó phải chăng là Thượng đế.

4

Dù chỉ là những mảnh ghép, nhưng có thể thấy thấp thoáng trong Nhân chủng học của Rudolf Steiner, một Austrian; thấp thoáng thấy trong Isis Unveiled của bà Blavatsky hay từ những tác phẩm của Annie Besant, Leadbeater, Colonel Alcott. Và gần đây, được tập hợp một phần trong Hands of Light của Barbara Brennan… Đặc biệt, cách đây vài chục năm, nó có trong những bài nói chuyện đi cùng những tư tưởng mạnh mẽ, sâu sắc và thi ca của Osho; hay bằng thứ ngôn ngữ khút triết và chính thống của Jiddu Krishnamurti. Rồi nhiều, nhiều người khác nữa, cũng đã nói đến về chung một thứ. Một thứ Năng lượng đặc biệt. Năng lượng có trong tất cả, tràn đầy tất cả.

Lời, ngôn từ. Lời của Tâm trí. Lời diễn đạt Con người, Thế giới, Vũ trụ, Thần linh và Thượng đế qua Tâm trí của Con người. Thứ Năng lượng có trong tất cả, tràn đầy tất cả đã diễn đạt bằng lời, diễn đạt bằng Ngôn ngữ. Đấy là điều khó khăn.

Xin hãy Cảm nhận.

Thứ Năng lượng này thực sự Siêu hình, Tâm linh đã Biết về nó.

Avalokita và Sariputra hai đệ tử suất xắc của Gautama Buddha. Một người là Bodhisattva, đã Chứng ngộ, nhưng từ chối bước vào Thiên đường, nguyện quay lại Trái đất ngàn lần triệu lần, giúp đưa Con người vào Thiên đường, nguyện là người cuối cùng bước vào Thiên đường. Một người là Venerable Trí tuệ đệ nhất thiên hạ, người mà được coi sự thông minh sáng suốt chỉ sau Gautama Buddha. Họ là những sinh linh siêu đẳng, họ ở những Thực tại cao hơn Thực tại Vật lý này. Họ đã nói với nhau. Cũng là lời Gautama Buddha nói với họ, Lời thế này:

“Avalokita, Bodhisattva linh thiêng,

đang đi vào hành trình xâu xa của Prajnaparamita,

đã vượt ra bên ngoài, nhìn xuống từ trên cao

và thấy năm uẩn đều không.”

“Avalokita đã nói: Này Sariputra!

Hình dáng là Không, Không là Hình dáng.

Hình dáng không khác gì Không.

Không không khác gì Hình dáng.

Dù Hình dáng là gì, đấy cũng là Không;

dù Không là gì, đấy cũng là Hình dáng.

Điều này cũng đúng cho quá trình Tâm thức của Con Người là Thọ, Tưởng, Hành và Thức.”

“Này Sariputra!

Các Pháp đều Không.

Chúng chẳng sanh chẳng diệt,

chẳng vẩn đục chẳng tinh khiết,

chẳng thiếu chẳng đủ.

Cho nên, trong Không không có Hình dáng,

không có Thọ, không có Tưởng, không có Hành và không có Thức;

không có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý;

không có sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp;

không nhãn giới cho đến không ý thức giới;

không vô minh cũng không phủ định vô minh;

và vân vân

cho đến không hủy hoại, không chết;

và cũng không phủ định hủy hoại, không phủ định chết;

không có Khổ, không có Tập, không có Diệt

và không có Đạo;

không có sự thành đạt cũng không có sự không thành đạt.”

“Do đó này Sariputra!

Bởi không sự thành đạt của mình

mà Bodhisattva trong quá trình hoàn hảo của Trí huệ,

nên tâm không vướng mắc;

vì không vướng mắc nên không sợ hãi;

vượt qua những điều gây rối trí,

nên cuối cùng Ngài đã đạt tới Nirvana.

Chư Phật ba thời đều tỉnh thức

tới chứng ngộ chính đẳng, chính giác và hoàn hảo.

Bởi vì họ đã tiến tới và đạt được sự hoàn hảo của Trí huệ.”

“Do đó, nên biết Prajnaparamita là thần chú vĩ đại,

là thần trú của Trí huệ vĩ đại, là thần trú tột cùng,

câu Thần chú Vô song;

làm dịu đi những mọi đau khổ;

trong Chân lý còn có gì có thể sai được.”

“Thần trú Prajnaparamita đã được chuyển giao.

Thần trú được nói thế này:

gate gate paragate parasamgate bodhi svaha!

Vượt ra, Vượt ra, Vượt ra ngoài, Vượt ra ngoài tất cả.

Xin chào sự thức tỉnh.

Đến đây là đạt tới Trí huệ hoàn hảo.”

Đây là bản Tâm kinh, Prajnaparamitahridaya Sutra, do Osho dịch ra English. Bản dịch tiếng Việt của dịch giả Ngô Việt Trung tương tự thế này. Có rung động lên trong mỗi câu, rung cao lên nữa trong mỗi đoạn, nối tiếp cao lên qua các đoạn tiếp sau. Đỉnh cao của rung động ở câu cuối cùng:

gate gate paragate parasamgate bodhi svaha!”

Toàn Bản Kinh là nhịp điệu của Tự nhiên, là hơi thở của Hiện hữu. Là hồi kèn, là hồi trống hối thúc và soi sáng Con người về với Hiện hữu, trở về với Nơi Bắt đầu. Prajnaparamitahridaya Sutra là Kinh nói về Hiện hữu. Kinh nói rằng Tất cả mọi thứ đều là Tâm. Suy nghĩ, tư tưởng, giáo lý, rồi sự thành tựu, rồi sống, rồi chết bản chất cũng là Không.

Avalokita, vị Bodhisattva biểu hiện cao nhất của Từ bi và Tình yêu đã giảng cho Sariputra, vị Bodhisattva trí tuệ bậc nhất, như vậy. Tâm kinh không phải lời của Trí tuệ. Tâm kinh cũng không phải lời của Trái tim, của Tình yêu. Lời Tâm kinh là Logos, thứ Siêu việt trên cả Tình yêu, thứ Siêu việt trên cả Trí tuệ.

Avalokita và Sariputra những Bodhisattva, nhưng sinh linh thượng đẳng, chỉ còn một bước nữa là họ đạt tới Prajnaparamita, họ sang Bờ bên kia. Họ đang ở một chiều không gian khác; họ đang ở một Thực tại khác, cao hơn Thực tại Vật lý bất toàn này; họ ở một tầng cao Tâm thức khác, cao hơn rất nhiều Tâm thức nhân loại; Tâm thức của Vô ngã của anatta.

Chính họ, chỉ họ mới nhìn thấu Hiện hữu, thấy các tầng Thực tại khác nhau, thấy Tính Không. Phải chăng, họ đã thấy rõ được các String, hay thứ còn cơ bản hơn String, hay thứ còn vi tế hơn String. Có phải chăng là vậy? Họ đã nhìn thấy String, hoặc cái cơ bản hơn cả String, hoặc cái vi tế hơn String? Họ đã nhìn bằng vận tốc lớn hơn Vận tốc Ánh sáng? Thứ đã tạo nên tất cả. Thứ đã có trong tất cả.

Thực sự đây là Kinh về Thượng đế.

Kinh nói về Cái là nguồn gốc để sinh sôi, để cấu thành, để tạo ra tất cả. Cái đã tạo ra và có trong mọi vật, mọi thực thể, mọi Con người, mọi Hành tinh, mọi Vì sao, mọi Mặt trời, mọi Vũ trụ, mọi tư tưởng, mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc, mọi tinh thần, mọi ước mơ, mọi lý do, mọi thành quả,… Cái xuyên suốt không gian Vũ trụ này. Cái Không. Cái Tính Không. Cái tạo ra tất cả, Cái nuôi dưỡng tất cả, Cái có trong tất cả.

5

Khi Avalokita nói cho Sariputra những điều này, thì tại China, Lao Tzu cũng viết những điều tương tự, trong Tao Te Ching.

Tao Te Ching không phải là cuốn sách Triết học. Nó viết về nguồn gốc về Vũ trụ, bản chất của Vũ trụ, quy luật vận hành của Vũ trụ; của Tự nhiên; của Xã hội và của Con người. Nó viết về mối quan hệ giữa Con người với Vũ trụ, Con người với Tự nhiên. Nó viết về mối quan hệ giữa Con người với Con người khác, với Xã hội. Nhưng nó không phải là cuốn sách về Triết học. Nói về triết học bằng ngôn ngữ Thi ca; và dường như không chỉ vậy.

Tao Te Ching, không phải là một bài thơ, dù nó đậm tính thơ ca. Những câu dài, câu ngắn, giàu âm điệu. Không dẫn giải. Không chứng minh. Không lý luận. Và không chấm câu. Nguyên gốc của Tao Te Ching là không chấm câu. Câu văn ngắn, dễ thuộc, nhưng không dễ hiểu. Không dễ hiểu, vì nó bao quát tất cả, Hiện hữu, Vũ trụ, Xã hội và Con người. Súc tích.

Tao Te Ching không phải là tác phẩm Thi ca. Tao Te Ching không phải là cuốn sách Triết học. Nó không là cả hai. Các triết gia, các học giả xây dựng lên học thuyết, xây dựng lên một hệ tư tưởng nào đó; họ vận hành bằng bộ óc. Họ tư duy, họ phân tích, họ so sánh, rồi họ phản biện. Họ tìm ra một cái mới, họ đưa cái mới đó vào, vào trong tâm trí, vào trong tư tưởng của họ.

Đó là cách làm của các học giả, đó là cách làm của các triết gia. Karl Marx, đưa Giai cấp vào trong tư tưởng của mình. Georg Willhelm Friedrich Hegel, đưa phép Biện chứng vào trong Lịch sử. René Descartes, đưa phép Quy nạp toán học vào trong Triết học. Lao Tzu không đưa vào bất cứ cái gì mới. Tao Te Ching không có cái gì mới. Ông già này chỉ nói lên những gì của Hiện hữu, của Tự nhiên.

Các nhà thơ, những con người của Nghệ thuật, họ sáng tác một tác phẩm nào đó; khởi đầu là con tim rung động, họ cảm xúc trong phút giây nào đó, rồi con tim hoà nhập vào thành một với đối tượng mà họ sáng tạo; tác phẩm ra đời. Tác phẩm đó, họ sáng tạo ra, đã được vận hành bằng trái tim.

Tao Te Ching không đơn thuần là Thi ca, không đơn thuần là Triết học. Tư duy và cảm xúc đều thuộc về thế giới của tâm trí. Lao Tzu và Tao Te Ching là vượt lên cả hai, vượt lên cả cái đầu, vượt lên cả trái tim. Nó không phải là cái thuộc về tâm trí, nó là vô trí. Nó không theo logic thông thường của tâm trí. Nó là tách rời với tư duy. Nó là tách rời với cảm xúc.

Tao Te Ching, những lời trong đó có vẻ như chỉ là gợi ý, người đọc dường như phải suy nghiệm, mường tượng, thiền định và lắng nghe tiếng vọng lại sâu thẳm từ bên trong. Nếu tư duy, nếu phân tích, nếu so sánh, người đọc dường như sẽ bỏ lỡ. Bỏ lỡ rất nhiều những điều tinh tuý của nó. Có lẽ phải bình tâm, lặng lẽ trong lòng để đọc nó. Và rồi thiền và đọc. Người đọc dường như được truyền trao, sau mỗi lần thấm sâu vào tác phẩm; quá trình tiếp nối sáng tạo cho nhận biết dần sinh động hơn, tươi mát hơn và sâu lắng hơn.

Tao Te Ching nói về hai vấn đề. Thứ nhất, nguồn gốc về Vũ trụ, bản chất của Vũ trụ, quy luạt vận hành Vũ trụ; của Tự nhiên; đó là Tao. Thứ hai, mối quan hệ giữa Con người với Vũ trụ, Con người với Tự nhiên; mối quan hệ giữa Con người với Con người khác, với Xã hội; đó là Te. Đó là hai nội dung của cuốn sách.

Ở đây chỉ trích một số câu về Tao, mà Ông già cưỡi trâu xanh đã viết:

“… Không là bản thể của trời đất

Có là cái sinh ra muôn vật.

Cho nên, từ Không để thấy cái linh thiêng của Tao

từ Có để thấy cái vĩ đại của Tao.

Có và Không hai mặt đối lập

từ Tao mà ra, rất huyền diệu.” (Chương 1, Tao Te Ching)

Thiên hạ đều biết đẹp là đẹp,

thì đã có xấu rồi;

Đều biết thiện là thiện

Thì đã có cái ác rồi.

Bởi vậy:

Có và không cùng sinh,

Khó và dễ cùng thành,

Dài và ngắn cùng chiều,

Cao và thấp cùng nhau,

Giọng và tiếng cùng hoạ,

Trước và sau cùng theo…” (Chương 2, Tao Te Ching)

Tao, bản thể là không, tác dụng thì vô cùng,

nó sâu xa,

dường như làm chủ mọi vật.

Nó không lộ ra sự tinh nhuệ, gỡ những rối loạn,

che bớt ánh sáng, hòa đồng với đời sống;

nó sâu kín mà dường như thường hằng.

Ta không biết nó từ đâu,

có lẽ nó có trước Trời đất.” (Chương 4, Tao Te Ching)

Nhìn không thấy gọi là di,

nghe không thấy gọi là hi,

nắm không được gọi là vi.

Ba cái đó

truy cứu đến cùng cũng không biết gì được,

chỉ thấy trộn lộn làm một thôi.

Ở trên không sáng,

ở dưới không tối,

sâu xa bất tuyệt,

không thể gọi tên,

nó lại trở về cõi không vật,

cho nên bảo là không có hình dạng,

không có vật thể.

Nó thấp thoáng, mập mờ.

Đón nó thì không thấy đầu,

theo nó thì không thấy đuôi…” (Chương14, Tao Te Ching)

Te là hình của Tao

Tao là cái mập mờ, thấp thoáng

thấp thoáng mập mờ mà bên trong có hình dáng

mập mờ thấp thoáng mà bên trong có vật

nó sâu xa, tối tăm

mà bên trong có cái tinh túy

tinh túy đó rất xác thực, và rất đáng tin.

Từ xưa đến nay

Tao luôn tồn tại

nó sáng tạo vạn vật.

Biết được bản chất của vạn vật

Đó là do Tao” (Chương 21, Tao Te Ching)

Có một vật hỗn độn mà thành

trước cả trời đất.

Nó không tiếng động, không hình dáng,

một mình mà không thay đổi,

chuyển động liên tục khắp vũ trụ,

có thể nó tạo ra mọi vật trong tự nhiên.

Ta không biết nó là gì, gọi là Tao,…” (Chương 25, Tao Te Ching)

Và một số chương khác nữa, bằng ngôn ngữ nhân loại, đậm tính thơ ca, Lao Tzu viết về Tao, đã viết về Cái tạo ra mọi thứ và có trong tất cả. Tao, Thượng đế, đó chính là Thượng đế.

6

Cũng vậy, trước đó vài ngàn năm, Hermes Trismegistos đã viết trong Tabula smaragdina thế này:

(1) Truly, without deceit, certain and most veritable

(2) That which is Below corresponds to that which is Above, and that which is Above corresponds to that which is Below, to accomplish the miracles of the One Entity.

(3) And just as all things come from the One Entity, through the mediation of its One Mind, so do all created things originate from this One Entity through transformation.

(4) Its father is the Sun. Its mother the Moon. The Wind carries it in its belly. Its nurse is the Earth. The origin of all the perfections of the world is here. Its force is entire, if it is converted into Earth.

(5) Separate Earth from Fire, the subtle from the gross, gently and with great ingenuity. It rises from Earth to Heaven and descends again to Earth, thereby receiving the force of both things superior & inferior. In this way, you shall obtain the glory of the whole world and thereby all obscurity shall fly away from you.

(6) This is a force, strong with all forces, for it overcomes every subtle thing and penetrates every solid thing.

(7) In this way the world was created.

(8) From this will come many admirable applications, the means of which is in this.

(9) Therefore I am called Hermes Trismegistus, having the three parts of the philosophy of the whole world.

(10) What I have said of the operation of the Sun is finished.

Người Thiền, Trần Anh Thư đã dịch chuyển; đã dịch chuyển bằng cảm nhận khi thiền. Đây không phải ngôn ngữ, đây không phải dịch thuật; nếu chỉ bằng ngôn ngữ, ngôn ngữ English và ngôn ngữ Vietnam, bản dịch thuật cho văn bản khác. Văn bản này là cảm nhận, sự dịch chuyển ngôn từ qua cảm nhận:

(1) Đây là sự thật, chính xác, không sai.

(2) Dưới tương ứng với Trên, Trên tương ứng với Dưới, Tất cả vận hành trong Hơi thở của Thượng đế.

(3) Tất cả đều được bắt nguồn từ Thượng đế.

(4) Tất cả đều được hình thành từ Lửa, Nước, Gió, và Đất. Nguồn Sức mạnh vẫn nguyên vẹn, nếu nó lại trở về với Đất.

(5) Giáng rồi thăng, thăng rồi giáng, đó là chu kỳ. Nhận biết cả hai, thanh cao và nặng nề. Sự trải nghiệm sẽ trọn vẹn, đầy đủ, và rõ ràng.

(6) Nguồn Năng lượng qua sự trải nghiệm trọn vẹn, trở nên mạnh mẽ, xuyên suốt, thẩm thấu; tất cả từ vô hình đến hữu hình.

(7) Thế giới được hình thành như vậy.

(8) Mọi quy luật được hình thành, mọi sức mạnh được thể hiện, đều từ Nguồn Năng lượng này.

(9) Ta là Hermes Trismegistus, là một sự đầy đủ.

(10) Đó là sự trải nghiệm về Linh hồn.

Cũng như Lao Tzu, cũng như Gautama Buddha, Hermes Trismegistos đã nói về Cái tạo ra Thế giới, Cái vận hành tất cả, nó xuyết suốt, nó thẩm thấu, nó liên thông, nó tuôn chảy qua tất cả từ Hữu hình sang Vô hình, từ Thực tại vật lý đến cả các Thực tại ẩn đang bị cuốn lại. Đó là Thượng đế.

Thực sự đã từ rất lâu, Người cổ đã biết rất nhiều về Năng lượng vô hình và vi tế này; đã biết về thứ Năng lượng tạo nên tất cả, có trong tất cả. Họ đã biết rằng đó chính là Thượng đế. Thượng đế đã có trong tất cả. Tất cả có trong Thượng đế.

7

Lời của Lao Tzu có mập mờ, có thấp thoáng. Nó mập mờ, nó thấp thoáng vì đơn giản, Lao Tzu nó cho Thời đại đó, nói cho Dân tộc của Kong Fuzi. Dân tộc Chinese, thời điểm Lao Tzu viết Te Tao Ching và bất kỳ một thời điểm nào đó trong lịch sử của họ, bất kỳ một Chinese nào cũng luôn muốn đứng trước thiên hạ, những người ưu tú của họ luôn muốn bá quyền bá chủ thiên hạ. Ông già cưỡi trâu xanh, đã chọn cách nói có chút hoài nghi. Nói như vậy mới đánh động vào Tâm trí tham đắm của họ. Người tham thường hoài nghi, cái gì đó mơ hồn sẽ quyến rũ người đó. Nói thẳng họ không tin, nói mơ hồ khiêu kích họ. Hoài nghi, bị khiêu khích, bị quyến rũ,… rồi một lúc nào đó, họ hoài nghi hơn nữa. Hơn nữa và hơn nữa thì một niềm tin nào đó sẽ nảy mầm. Lao Tzu chắc chỉ hy vọng vậy, hy vọng vậy với đồng bào của mình.

Gautama Buddha khác một chút. Ngài đã nói rõ ràng, nói rạch mạch. Nhưng sự rõ ràng, sự rành mạch đến với người thực sự Tìm kiếm, với người đã nỗ lực trong hành trình Tìm kiếm. Người không Tim kiếm, người chưa muốn Tìm kiếm, cũng là vậy. Nó cũng tạo ra một câi hỏi, đủ để đánh động vào Tâm trí; đến một lúc nào đó, nó sẽ ngân vang. Tiếng chuông ngân vang Tính Không sẽ soi sáng Con đường người đó đi.

Lời của Hermes Trismegistos không mập mờ thấp thấp thoáng, nhưng lại có nhiều tầng sâu. Các tầng sâu, có thể đi dần, đi dần sâu hơn.

Hermes Trismegistos, Gautama Buddha, Jesus Christ, Lao Tzu,… họ cùng một cấp độ; không ai Minh triết hơn ai. Cách nói của họ nếu có khác nhau, vì họ nói cho quốc gia, nhóm quốc gia, cho dân tộc, nhóm dân tộc họ đang hướng tới. Cách nói của họ nếu có khác nhau, vì họ nói cho Thời đại mà họ sẽ dẫn dắt. Gautama Buddha, Jesus Christ, Lao Tzu,… đã nói cho Thời đại Song ngư. Hermes Trismegistos đã nói cho Thời đại Bạch dương; Thời đại mà Tần số dao động đang thăng lên, chưa giảm xuống, Con người và Thân linh đang giao hoà với nhau. Cách nói của Hermes Trismegistos có nhiều màu sắc khác với cách nói của Gautama Buddha, của Lao Tzu.

8

Các Gurus đã nói về điều giống nhau. Dù cách xa nhau về thời gian, hàng ngàn năm; dù chia cắt nhau bởi địa lý, bắt nguồn từ những dân tộc và nền văn hoá khác nhau; nhưng họ đã nói về điều giống nhau. Điều họ nói giống nhau, vì đơn giản họ nói về Hiện hữu. Họ đã cùng Nhận biết Hiện hữu ở cấp độ giống nhau, với một Tầm nhìn như nhau.

Họ đã Biết rằng Thượng đế là nguồn Năng lượng vĩ đại, không giới hạn, bao trùm cả Không gian và Thời gian; bao trùm tất cả các Chiều của Vũ trụ, là 4D, là 11D, là nhiều hơn nữa. Họ đã Biết rằng không có gì khác ngoài Thượng đế. Thượng đế duy nhất và bao trùm tất cả.

Họ đã Biết rằng Thượng đế là nguồn Năng lượng minh triết. Sáng tạo tất cả Vũ trụ, nhiều Vũ trụ, các Hệ Mặt trời, tất cả các Vì sao,… sáng tạo Tác phẩm đẹp đẽ nhất: Con người; sáng tạo Bộ máy tinh vi nhất mà huyền diệu: Tế bào và ADN,… Tất cả là những bản thiết kế Siêu việt của một trí tuệ Siêu việt vô song; vì tất cả là hợp lý, toàn hảo, hài hoà và minh triết.

Họ đã Biết rằng Thượng đế là nguồn Năng lượng quyền năng. Vận hành tất cả. Chuyển động các Vì sao, chuyển động của các Hệ Mặt trời, chuyển động của Giải Ngân hà, chuyển động của Vũ trụ, chuyển động của dòng sông, chuyển động của máu trong cơ thể Người, chuyển động giữa các địa tầng trong Trái đất, chuyển động của các electron quanh Hạt nhân, chuyển động của các String,… tất cả đều nhịp nhàng. Tất cả mọi chuyển động được điều khiển bằng nguồn Năng lượng Siêu việt này. Tất cả đều rộn ràng theo hơi thở của Thượng đế.

Họ đã Biết rằng Thượng đế thực sự là tất cả những yếu tố biểu lộ và không biểu lộ.

Họ đã Biết rằng Thượng đế là Năng lượng, thứ Năng lượng siêu phàm nhất, thanh cao nhất, mạnh mẽ nhất, hùng mạnh không giới hạn. Thứ Năng lượng nền, thứ Năng lượng gốc cho mọi loại Năng lượng.

Tất cả đều là Năng lượng. Mọi vật là Năng lượng. Mọi hình dáng là Năng lượng. Thượng đế là Năng lượng. Năng lượng Thượng đế có trong tất cả, tất cả mọi vật, tất cả mọi hình dáng. Năng lượng Thượng đế có trong tất cả, cái thấy được, cái vô hình không thấy được. Tinh thần, tư tưởng cảm xúc, Tình yêu cũng là Năng lượng. Năng lượng Thượng đế có trong tất cả, cả Thực tại vật lý, cả trong Thực tại ẩn bị cuộn lại. Thượng đế không có giới hạn. Thượng đế bao trùm, bao la, phủ khắp.

9

Năng lượng có hai biểu tượng chính: Tần số dao động và Mật độ.

Qua Ba người Ẩn tu, Hermes Trísmegistus đã trao truyền trong The Kybalion, thế này.

Lời dạy Hermetic nói là không những tất cả mọi thứ đều di chuyển và rung động liên tục, mà sự khác nhau của tất cả là hoàn toàn do sự khác biệt về mức độ rung động (tần số dao động) và dạng của dao động. Không những vậy, chính ngay Đấng Toàn năng cũng biểu hiện một sự rung động liên tục, nhưng với một mức độ chuyển động nhanh vô hạn, nhanh như đang đứng yên; những bậc thầy đã hướng dẫn đệ tử hãy chú ý trong thế giới vật lý khi một vật di chuyển thật nhanh (như là sự xoay nhanh của bánh xe) sẽ thấy nó như đang đứng yên. Lời dạy cũng cho biết là Linh hồn (Spirit) thì ở một đầu bên của Trục rung động và những dạng Vật chất (Matter) nặng nề thì ở đầu bên kia. Chính giữa là rất nhiều, hàng triệu triệu sự khác biệt về mức độ rung động và dạng dao động.” –. The Kybalion.

Không có gì đứng yên; tất cả chuyển động; tất cả rung động.” – The Kybalion

Hermes Trismegistus đã Biết, Lao Tzu đã Biết, Avalokita và Sariputra đã Biết, Gautama Buddha đã Biết,… Biết chung về một điều. Tất cả là do Tâm trí diễn giải. Họ dường như đã thấy mọi thứ như chúng vậy; thấy rằng mọi thứ không tồn tại. Nile, Kim tự tháp, tượng Sphinx,… tất cả đều không tồn tại; ngàn năm nay, triệu năm nay chúng đã chỉ là diễn giải? Những ảo ảnh, sản phẩm của tâm trí con người; của những lớp vỏ; của những quy tắc; của những lề thói; của những luân lý; của những đạo đức; của những luật lệ; của những giới pháp?

Họ dường như đã thấy các Hiện hữu; không có vật nào trong các Thực tại, không có vật nào trong Vũ trụ? Họ đã thấy sông Nile, sông Nile là một Hiện hữu? Họ đã thấy Kim tự tháp, Kim tự tháp cũng là một Hiện hữu; thấy tượng Sphinx là một Hiện hữu? Mọi hình dáng đều là các Hiện hữu? Thế giới Vật, thế giới Người là diễn giải? Không phải là sông Nile đã không có đó; không phải là Sphinx đã không có đó; không phải là Kim tự tháp đã không có đó; chúng đã có đó thậm chí nhiều hơn thế, nhưng chúng đã không còn là Nile, không còn là Sphinx, không còn là Kim tự tháp nữa. Chúng là những Hiện hữu; chúng rung động? Chúng là các String hay cái cơ bản hơn String, hay cái vi tế hơn String; tất cả đang chuyển động và dao động? Con người, Bầu trời, Trái đất, các Vì sao và cả Vũ trụ đã là một mạng lưới các String hay cái cơ bản hơn String, hay cái vi tế hơn String, tất cả đang chuyển động và dao động? Hermes Trísmegistus, Lao Tzu, Avalokita và Sariputra đã biết vậy, đã thấy vậy?

Khi Tần số dao động thấp, Mật độ cao là thứ Năng lượng kết tinh thành Vật chất; thành đá, thành đất, thành sắt, thành đồng, thành gỗ… Tần số dao động cao hơn chút và Mật độ thấp hơn chút là biển, là sông, là suối, là nước… Tần số dao động cao hơn chút nữa, Mật độ thấp hơn chút nữa Năng lượng là khói, là hơi, là gió, là làn mây thoảng, là làn hương thơm của hoa,… lan toả, bay cao và bay xa. Cao nữa, Tần số cao nữa, Mật độ thấp nữa, thấp nữa Năng lượng là Âm thanh; Âm thanh nghe được và Âm thanh không nghe thấy được trong tai của Con người và cả trong tai của các loài vật.

Cao hơn, cao hơn nữa, loãng hơn, loãng hơn nữa; đến một mức nào đó, Tần số đạt được trị số nào đó, Mật độ xuống thấp ở mức nào đó; Năng lượng bước vào tầng mức Tinh thần, những suy nghĩ và Cảm xúc. Trong vùng Tình thần, những giá trị Tần số dao động, những giá trị Mật độ đã thuộc về một vùng giá trí khác hẳn; chênh lệch rất nhiều, nhiều lần với Tần số và Mật độ của vùng Âm thanh, của vùng Vật chất. Sự thay đổi về lượng đã tạo ra sự biến đổi về chất.

Trong vùng Năng lượng thuộc về Tinh thần, suy nghĩ và Cảm xúc, có các giá của Tần số dao động và Mật độ cũng khác xa và chênh lệch nhau rất nhiều, hàng tỷ, hàng tỷ và hàng tỷ lần. Năng lượng của Tâm trí, những so sánh, những phán xét,… có Tần số thấp hơn rất nhiều những Năng lượng thuộc về Tinh thần Sáng tạo, Tinh thần Tự do. Cảm xúc căm hờn, thù giận, lo lắng, sợ hãi,… có Tần số dao động và Mật độ khác nhau rất nhiều với Tần số dao động và Mật độ của sự Thân thiện, của Tình yêu, của lòng Từ bi.

Tất cả đều là Năng lượng. Tất cả đều qua hai Biểu tượng Tần số dao động và Mật độ. Khi Năng lượng thấp hai Biểu tượng này là thông số là thuộc tính, nó không có khí, nó không có hồn, nó không có tình. Khi Năng lượng cao hai Biểu tượng này, Tần số và Mật độ không đơn giản là những thông số. Nó đã dần linh thiêng hơn; nó đã biểu cảm một cái gì đó sâu sắc hơn.

Nó đã trở thành hương thơm, trở thành sắc màu. Nó là sự nhạy cảm. Nó là sự tỉnh táo. Nó là Nhận biết. Nó là Tình yêu. Nó là hương thơm là sắc màu của Năng lượng. Thuộc tính là nhìn thấy, thuộc tính là đo được, thuộc tính là xếp hạng được, thuộc tính là phân loại được. Thuộc tính thô và vô hồn, vô tình. Hương thơm và sắc màu là sự đi lên của thuộc tính, sự siêu việt của thuộc tính. Hương thơm và sắc màu là Cảm nhận; không đo được, không thấy được; nó vượt lên các thuộc tính. Thuộc tính là Tâm trí Con người đạt ra.

Ở tầm mức này, Tâm trí đã thanh nhẹ; ở tầm mức này Tâm trí đi vào chiều của Cảm nhận. Khi Năng lượng là thanh cao, thế giới Tâm trí dừng lại. Tri thức, Khoa học và Triết học dừng lại, dừng lại tại ngưỡng cổng này. Tri thức, Khoa học và Triết học có đi tới sẽ không thấy được hương thơm và sắc màu của Năng lượng. Đây là ngưỡng của Cảm nhận, của Trái tim và Sáng tạo bước vào.

Năng lượng vẫn là Năng lượng, nó đã quá thanh cao chỉ có thể Cảm nhận như Cảm nhận hương thơm của hoa, chỉ có thể Cảm nhận như những sắc Cầu vồng. Tuy thực sự nó vẫn là Tần số và Mật độ; nhưng cùng với Tần số và Mật độ nó còn có hồn, còn có khí trong nó. Nó không chỉ là những thuộc tính, những chỉ số vô cảm vô hồn. Nó có hương thơm và có sắc màu. Nó có Tình yêu.

Cao hơn nữa, cao hơn nữa, thứ của vô cùng, thứ Năng lượng Siêu việt sắc màu cũng không, hương thơm cũng không; Tần số dao động Siêu việt, Mật độ Siêu việt. Khi đã đạt tới cái Tối thượng, nó trở thành không biểu lộ. Không thuộc tính. Không hương thơm. Không sắc màu. Là tất cả, có trong tất cả, tràn đầy tất cả, trôi chảy và nối dài tất cả, không giới hạn không gian, không giới hạn thời gian, vô hạn; đó là Cái Không, Tính không, Thượng đế; thứ Năng lượng Tối thượng Siêu việt; thứ Năng lượng Nền.

Đấy chính là Thượng đế, cái tinh ngôi, cơ bản nhất, Cái Một duy nhất. Khi này, Ngài là sự Hợp nhất Tối thượng. Không còn phân chia. Không còn có riêng biệt trong một Vật thể nào, một Hình dáng nào, một Con người nào, một hình thức Tư tưởng và Tinh thần nào,… Đơn giản, Ngài là tất cả, Ngài đã Hợp nhất tất cả. Tất cả đã có trong Ngài.

10

Từ Ngài mà ra tất cả. Từ thứ Năng lượng nguồn Siêu phàm này, Tối thượng này mọi thứ đã được sinh sôi. Từ thứ có Tần số dao động Siêu phàm, Tối thượng này, mọi Tần số dao động khác nảy sinh. Các Tần số dao động thấp hơn, tách ra từ Tần số dao động Siêu phàm, Tối thượng này; tách ra chậm lại.

Tách ra chậm lại, thêm hương thêm sắc. Chậm lại nữa, suy thoái nhiều hơn, các thuộc tính nảy sinh. Chậm lại hơn nữa, suy thoái nhiều hơn nữa, sự phân chia, phân cấp nhiều hơn. Sự sống xuống cấp, là khi sự phân chia, phân cấp trở nên quy mô.

Cái không, Tính không, Thượng đế thứ có trong tất cả. Điều lớn lao, điều Linh thiêng, điều Tối thượng, điều Thượng đế là làm Thượng đế hiển lộ. Điều lớn lao, điều Linh thiêng, điều Tối thượng, điều Thượng đế là trở về với Tần số nền, Tần số gốc; trở về với Thượng đế.

11

“Ta là Thượng đế”.

Đó là câu nói của Ngày hôm này, ngày đang đi vào Thời đại mới, Thời đại Bảo bình.

Đó là câu nói mang Tính Người nhất. Đó là câu nói mang Tính Linh hồn nhất. Đó là câu nói mang Tính Thượng đế nhất.

Vào Thời đại mới, cùng với các Tần số dao động thăng lên; các Luân xa sẽ mở; các Trung tâm Năng lượng được kích hoạt, kết nối với Năng lượng Vũ trụ; chuyển hoá sẽ xảy ra. Con người mới nhận thức rõ ràng hơn về Thượng đế. Con người mới nhận thức rõ hơn về Linh hồn. Bởi vì, đơn giản Con người mới nhận thức rõ hơn về Bản thân.

Con người biết đến Thượng đế khi cảm nhận được rằng sự hiện diện của Thượng đế chính trong Con người mình. Con người cảm nhận cơ thể của mình không chỉ các bộ phận, không chỉ các hệ thống vật lý, không chỉ các hệ thống sinh lý, không chỉ suy nghĩ, không chỉ cảm xúc, không chỉ Tâm trí.

Con người biết được mình nhiều hơn thế. Con người sẽ cảm nhận được Tâm hồn mình, cảm nhận được các Thể, các tầng sâu của bản thân mình. Con người sẽ cảm nhận được rằng mình không phải một cái gì đó riêng biệt. Bản thể mình đó, dòng chảy Chuyển động.

Dòng chảy của Năng lượng Vũ trụ, dòng chảy của Thượng đế, Chuyển động trong họ. Họ thấy họ, họ nhận ra Bản thể của mình, họ nhận ra Linh hồn của mình chính là dòng chảy của Thượng đế. Dòng chảy đó sẽ đập tan, sẽ rũ bỏ những lớp vỏ những lớp chăn đã khoác lên người họ, những thứ không phải Linh hồn, những thứ không phải Bản thể. Linh hồn họ rạng ngời xuất hiện. Việc nhận biết được Bản thể của mình, việc tìm được ra Chính Mình, đó chính là Thượng đế.

Con người thực sự là hình hài, là chân dung, là tinh thần của Thượng đế. Thượng đế là tất cả những yếu tố biểu lộ và không biểu lộ. Thượng đế là Vô hạn; bao trùm cả Không gian và Thời gian; bao trùm tất cả các Chiều của Vũ trụ, là 4D, là 11D, là nhiều hơn nữa.

Vì đơn giản không có gì khác ngoài Thượng đế. Khi biết được Chính Mình là Thượng đế, là một phần của Thượng đế, nằm trong dòng chảy của Thượng đế; Con người hiểu rằng Bản thể mình bao hàm tất cả các yếu tố của Thượng đế; Con người hiểu ra rằng Con người chính là một yếu tố cần thiết trong Hiện hữu Tự nhiên linh thiêng của Thượng đế. Tất cả Vũ trụ, tất cả các Thực tại và Hiện hữu có trong Con người; và Con người là trong đó và thuộc về tất cả.

Khi Thượng đế nói với Moses:

Ta chính là Ta, bên cạnh Ta không có ai khác

Thượng đế đã không loại trừ một điều gì, không loại trừ một nguồn Năng lượng nào, không loại trừ một khu vực nào, không đạt ra một giới hạn nào, không phân chia quá khứ và hiện tại. Không giới hạn. Không phân chia. Ngài là cái Thống nhất. Ngài là Thực thể hoàn hảo. Ngài đã khẳng định, khẳng định rằng Chính Ngài là một Thực thể Thống nhất hoàn toàn, không phân chia, không giới hạn; vượt thời gian, không quá khứ, không tương lai; ngay bây giờ và ngay tại đây.

Ta chính là Ta, bên cạnh Ta không có ai khác

Điều này đã soi rọi vào Nhận biết của Con người mới một cách mạnh mẽ và toàn thể nhất. Về sự Thống nhất của Thượng đế, sự Thống nhất của Vũ trụ, sự Thống nhất của Linh hồn và sự Thống nhất của Con người. Không có sự chia chẻ. Không có sự phân cấp, càng phân cấp tinh vi, sự chia chẻ càng phức tạp, sự Thống nhất mất đi. Bất kể một Thực thể, một sự việc, một tính chất, một quy luật, một quá trình càng phân cấp, càng chia chẻ càng đi xa, càng ngược chiều với Thượng đế. Con người, Linh hồn đã là sự hoàn hảo trọn vẹn.

Đi vào sự Thống nhất, Con người và Linh hồn trở về cái vốn có, cái đã là. Con người, Linh hồn là một thể Thống nhất trong cái Toàn bộ và cái Toàn bộ được tập trung trong Con người, được tập trung trong Linh hồn. Con người đang sống, Linh hồn đang chuyển động tất cả trong nhịp điều của Vũ trụ trong các vòng quay của các Hệ Mặt trời.

Cả Vũ trụ, tất cả các Vì sao, tất cả các Chòm sao, các Hệ Mặt trời đang có trong Đời sống của Con người, có trong Hành trình hoàn thiện và sáng tạo của Linh hồn. Tất cả các Thực thể và Con người sẽ không trường tồn, không là bất biến khi chưa Hợp nhất vào Thượng đế. Linh hồn cũng chỉ hé rạng khi đã Hợp nhất cùng Ngài. Khoảng khắc Con người ý thức về Thượng đế, cũng là khoảng khắc Con người nhận thức được Hành trình sáng tạo và hoàn thiện Linh hồn mình. Đấy là Thượng đế, Con người trở thành Thượng đế.

-Cu Si Minh Dat-

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *