Thúy Quỳnh, buổi 5 ngày 3/12/2017

BUỔI 5: CHỮA LÀNH THỂ TÌNH CẢM

Kiếp thiền về chữa lành tình cảm: Tinh linh – nữ chúa tuyết.

Bài học cuộc đời sự thấu hiểu và sự hi sinh

Người đầu thai kiếp này : mẹ đẻ

Bài học :  Sự nhẫn nhịn.

Mẹ trái đất có 4 người con, và tôi là một trong 4 người con ấy. Tên tôi là Run, tôi có 3 anh chị khác nữa, chúng tôi chơi với nhau rất thân, luôn có nhau, luôn chia sẻ với nhau mọi vui buồn.

Tuổi thơ cứ bình yên như thế trôi đi đến khi chúng tôi mỗi người bắt đầu thể hiện ra sức mạnh riêng của mỗi người. Khả năng của tôi là làm lạnh, tôi có thể tạo ra tuyết, đóng băng bất cứ thứ gì tôi thích, và tôi thật sự tự hào và kiêu ngạo về năng lực của mình. Tôi khoe mẽ sức mạnh của mình bằng cách tấn công các con vật, đóng băng chúng hoặc tấn công những ai làm tôi không hài lòng. Điều đó đã khiến tôi và các anh chị tôi xa cách nhau.

Họ sợ tôi và họ không muốn chơi với một người vô cảm trước mọi thứ như tôi. Tôi trở nên cô độc nhưng điều đó không làm tôi buồn mà còn làm tôi cảm thấy thú vị. Tôi đi đến một nơi rất xa, rất cao và biệt lập, xây dựng nên con cầu bằng đá cheo leo dẫn lối lên một đỉnh núi toàn mây và chỉ có riêng tôi. Lâu đài tôi ở thật là nguy nga tráng lệ, xây dựng toàn bằng băng, tôi gọi mình là nữ chúa tuyết. Tôi thật xinh đẹp và lạnh giá ghê người trong cái hình hài ấy.

Mỗi sáng thức giấc, nữ chúa tuyết đều vui thích nghĩ rằng hôm nay ta sẽ tới đâu, và sẽ đóng băng hay ném những tảng băng vào ai đó, làm cho họ chết hoặc mất đi hết cảm xúc yêu thương. Ngày qua ngày, nữ chúa tuyết đã làm biết bao điều xấu xa. Rồi một ngày trên đường rong ruổi, bà thấy một bé gái đang chơi trước cửa nhà. Một bé gái xinh đẹp nhất trên đời mà lần đầu tiên bà được thấy: mái tóc xoăn ánh đỏ, đôi mắt to tròn thơ ngây, từ bé toát ra vẻ ấm áp hiền hòa. Bà mê thích đứa bé ấy đến mức quyết định bắt đứa bé ấy về làm của riêng mình.

Đứa bé ấy đã khóc rất nhiều vì bị bắt tới một nơi xa lạ và lạnh giá. Đứa bé ấy chống đối, một điều mà nữ chúa tuyết không thể chấp nhận, bằng sức mạnh của mình bà đã làm lạnh trái tim cô bé. Từ đó cô bé không khóc nữa nhưng cũng không cười và không nói một từ nào.

Ngày ngày nữ chúa tuyết ngắm nhìn cô bé chơi xếp hình từ xa và lòng dấy lên niềm yêu quý khôn tả với đứa bé ấy. Bà coi đứa bé như một đứa con của mình, đi đâu bà cũng nhớ nó và luôn vội vã quay trở về với nó. Nhưng thật không may, đứa bé ngày càng hao gầy và lạnh giá, rồi một ngày nó đứa bé nằm đông cứng lạnh toát không cử động nữa. Nữ chúa tuyết đưa đứa bé vào một căn phòng rất đẹp đặt em vào một cái giường bằng băng cũng tuyệt đẹp. Bà vô cùng lo lắng và bồn chồn, bà muốn cứu đứa bé nhưng bà không biết phải làm thế nào cả. Nghĩ chán bà quyết định phải gạt đi kiêu hãnh bản thân và đi tìm người giúp nếu không đứa bé sẽ chết mất.

Nữ chúa tuyết nghĩ ngay tới chị “Mùa Xuân” người chị thương cô nhất. Bà tới một khu rừng rậm rạp vô cùng ấm áp, nơi hoa lá cây cỏ xanh mướt đua nở, những loài thú lững thững đi lại. Chị cô đang nằm trên chiếc võng bên dòng sông đùa chơi. Gặp cô chị thật sự vui mừng.

Nữ chúa tuyết kể câu chuyện và cầu xin chị mùa xuân giúp đỡ nhưng chị mùa xuân nói “ quá muộn rồi em ạ, đứa bé đã chết chị không có cách nào để giúp em được. Em tìm người khác xem sao”. Nữ chúa tuyết lại một lần nữa gạt bỏ sỹ diện, cô tới gặp ngọc hoàng cầu xin người giúp đứa bé. Nhưng Ngọc Hoàng nổi giận đuổi cô đi.

Vô cùng buồn khổ và tuyệt vọng, nữ chúa tuyết quyết định đặt cược, bà đi tới một nơi thật sự âm u, sâu dưới lòng đất. Bà tìm chúa quỷ và nói “ ta biết ngươi sẽ giúp ta được, ta muốn ngươi cứu sống đứa bé này cho ta’. Con quỷ đen xì, đầu bù xù như sư tử, hàm răng nhọn hoắt cười hờ hờ, nó nói “ ta không giúp ai không bao giờ, phải có cái gì để đánh đổi”. Nữ chúa tuyết nói vì đứa bé bà ta sẵn sàng đánh đổi, quỷ cười lớn và đồng ý, nó yêu cầu lấy một phần sức mạnh của bà và hóa phép cho đứa bé sống lại.

Nữ chúa tuyết đưa đứa bé trở lại lâu đài băng, lòng tràn ngập hạnh phúc. Nhưng oái oăm thay, bà phát hiện ra đứa bé ấy không còn như xưa nữa, đôi mắt bé đục ngầu, khuôn mặt thì dữ tợn, đêm đêm nó đi loanh quanh lâu đài mà không ngủ, răng nhe ra.

Một đêm nọ nó đem con dao sáng loáng vào phòng bà và tìm cách giết bà. Bà nói “ Con bé nhỏ con làm sao giết nổi ta. Ta yêu thương con như vậy sao con lại tìm cách giết ta cơ chứ. Ta khuyên con thay đổi đi, con có thể có tất cả những thứ gì con muốn tại đây”. Nhưng đứa bé không thay đổi, nó như một con quỷ nhỏ từ địa ngục đi lên, nữ chúa tuyết cảm thấy vô cùng buồn chán và khổ sở.

Bà quyết định đi tìm con quỷ hỏi cho ra nhẽ. “Tên kia sao mi dám lừa ta, đứa bé ấy không hề bình thường tí nào”. Quỷ cười và nói “ Nó đã chết, mà mi lại muốn đi ngược lại tự nhiên thì chỉ được như thế thôi. Ta cũng chỉ làm được đến thế thôi”. Quay trở lại lâu đài, nhìn đứa bé như vậy mà bà đau lòng vô cùng, bà thương đứa bé. Thế rồi sau bao ngày dằn vặt đấu tranh, bà quyết định đưa đứa bé về âm phủ, nơi thực sự dành cho nó. Tại con sông đưa tiễn đứa bé về âm phủ, bà đã khóc, lòng bà như tan ra vì đau khổ, ăn năn và day dứt…

Trở lại lâu đài băng giá, nữ chúa tuyết một mình trong lâu đài không đi đâu cũng không thiết làm gì nữa. Một ngày nọ, bà nghe tin trái đất bị đóng băng nhiều nơi, dân chúng khổ sở, rất nhiều người chết. Bà lo lắng và tìm hiểu mới biết con quỷ đã dùng sức mạnh của mình để thỏa mãn sự khát máu của nó.

Bà tức giận, đi tìm con quỷ hỏi cho ra nhẽ: “ Tên kia sao mi dám dùng sức mạnh của ta làm những việc như vậy?”. Quỷ ta cười lớn và nói “ Sức mạnh là của ta, ta muốn làm gì là quyền của ta. Ai bảo mi ngu ngốc trao đổi với ta”. Nữ chúa tuyết cảm thấy đây là trách nhiệm của mình và mình phải giải quyết dứt điểm vấn đề này “ Mi dám lừa ta con quỷ xấu xa, hôm nay ta nhất định không để cho mi muốn làm gì thì làm”.

Nữ chúa tuyết đã dũng cảm chiến đấu với con quỷ dữ tại hang ổ của nó, nhiều ngày nhiều đêm trôi qua, mà trận chiến vẫn không phân định. Quyết định hy sinh tất cả thân mình, biến nơi này hoàn toàn thành vùng đất băng giá, tiêu diệt con quỷ xấu xa, nữ chúa tuyết đã kiệt sức nằm xuống và chết. Trước khi chết bà vẫn đau đáu nhớ về đứa bé, đứa bé bé bỏng lẽ ra cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao nếu không gặp bà. Bà khóc và ước nguyện, mong rằng có thể bù đắp cho đứa bé, mong rằng một ngày nào đó được sum vầy cũng đứa bé ấy, người mà bà yêu thương hết mực.

Câu chuyện kết thúc, tôi đã khóc, cảm thấy đau nhói trong tim, xót xa cho nữ chúa tuyết. tôi đã chữa lành cho bà, bà còn rất nhiều người yêu thương, mọi chuyện cần phải như thế, bà đã biết lỗi đã dũng cảm sửa lỗi là rất tốt rồi. nữ chúa tuyết thở dài và bình thản cười….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *