Thời gian: 23/5/17
Mình phải thiền lại 3 lần mới viết lại được cuộc đời này một cách đầy đủ. Mình được đưa về một cuộc đời có khá nhiều vướng mắc tình cảm.
Cảnh đầu tiên mình được đưa về là lúc mình khoảng 22 tuổi, tóc dài qua vai, mặc 1 chiếc váy màu trắng đứng trước mặt biển. Cảm giác cô đơn, trống vắng. Thế rồi mình bước xuống biển, cứ sâu dần sâu dần cho đến lúc nước ngập đến mặt, đến đầu rồi mình chìm hẳn. Mình không thở được và sặc nước. Sau đó mình nổi bồng bềnh trên mặt nước. Khi đó mình chỉ còn là một cái xác bị nổi lềnh bềnh. Mình khổng hiểu gì cả nên xin được đưa về lúc nhỏ để mình hiểu hơn. Mình được đưa về lúc mình khoảng 4 tuổi, đang chơi ở khoảng sân có bồn nước trang trí ở giữa, trước của một ngôi nhà rất to. Mình đang chơi thì mẹ chạy ra ôm mình, bố ra sau ôm mình vào lòng rồi bố xách cặp bước lên xe ô tô chờ sẵn ở cổng. Mình nhìn theo bố và khóc. Mình xin được đưa đến sự kiện quan trong tiếp theo là lúc mình khoảng 16-17 tuổi, đang ngồi trong lớp học và ngồi nhìn chăm chú một cậu bạn cùng lớp. Cậu ấy rất đẹp nhưng toát lên vẻ lạnh lùng. Mình cố bắt chuyện để gần cậu ấy rồi cậu ấy cũng cởi mở với mình. Chúng mình chơi thân rồi yêu nhau. Cậu ấy mồ côi cha mẹ và sống với bà, nhà cậu ấy rất nghèo.
Tiếp đó mình được đưa đến lúc mình khoảng 22 tuổi, mình và cậu bạn trai vẫn yêu nhau khăng khít. Đến lúc mẹ biết chuyện thì đến bắt mình về, mẹ lôi mình ra khỏi cậu ấy và ấn vào xe ô tô còn để 1 đám người hung hăng vây quanh cậu ấy. Mình bị đưa về nhà và nhốt vào phòng, mình làm mọi cách nhưng vẫn vô dụng. Nhưng mình đã tìm được cách trèo qua cửa sổ, mình lao đến viện vì cậu bạn trai của mình bị băng bó rất nặng đang nằm trong viện, cậu ấy mê man không biết gì. Mình chỉ ngồi nắm tay cậu ấy và khóc. Thế rồi cậu ấy tỉnh lại nhưng rất yếu, cậu ấy thì thào dặn dò mình phải tự chăm sóc bản thân khi không có cậu ấy ở bên cạnh và bảo mình đừng trách mẹ. Cậu ấy ra đi trong sự vật vã, đau khổ của mình.
Mình đứng trước mộ cậu ấy như vô hồn, mình nhớ về những kỉ niệm, nhớ lần cậu ấy dẫn mình ra biển và bảo rằng: “mỗi năm sẽ đưa mình đến biển một lần”. Mình đi ra biển, nhắm mắt và cảm nhận như cậu ấy đang ở bên cạnh nhưng rồi mình thấy cô đơn và cuộc đời chẳng còn gì ý nghĩa với mình nữa. Mình lội xuống biển tự tử.
Mình xin được hiểu rõ hơn về cuộc đời này. Mình muốn hiểu về bố mẹ. Bố mình là mồ côi và rất nghèo, yêu mẹ là con nhà bề thế. Bố mẹ đến được với nhau thời gian đầu rất hạnh phúc. Mẹ giúp bố gây dựng sự nghiệp và tạo cho bố một chỗ đứng để cân xứng với mẹ. Càng ngày mẹ càng đòi hỏi bố phải sống theo cách mẹ muốn, mới đầu bố cũng chiều mẹ nhưng càng ngày mẹ càng quá quắt. Bố thì sống nội tâm và không thích thể hiện, còn mẹ thì ngược lại. Mâu thuẫn cứ lớn dần mà không hóa giải được nữa. Rồi bố xách vali ra khỏi nhà. Giây phút nhìn bố xách vali đi, một phần tâm hồn mình đã mất. Cảm giác bị người mình yêu thương nhất bỏ lại làm mình tỏn thương nặng nề vì mình rất giống bố, bố như cả thế giới của mình lúc nhỏ. Sau này mình có gặp lại bố, bố đã gặp được người phụ nữ khác thấu hiểu và đồng cảm với bố, bố bảo bố rất yêu mình nhưng bố không thể tách mình khỏi mẹ vì như thế mẹ sẽ không chịu được.
Mẹ là một tiểu thư nhà giàu nhưng luôn thiếu tình yêu thương từ nhỏ vì mẹ là con của người vợ lẽ sống bên ngoài gia đình. Sau khi sinh mẹ ,bà ngoại mất nên ông đem về nuôi. Bà luôn phải sống trong sự dè bỉu của mọi người và răm rắp theo ý ông. Mẹ luôn khép nép sống theo ý ông mà không bao giờ dám trái ý. Mẹ lớn lên như vậy cho đến khi gặp bố, bố mẹ cũng gặp sự phản đối nhưng vì ông mất rồi nên mẹ mới có thể lấy bố. Lớn lên với tuổi thơ như vậy nên mẹ không biết làm sao để giữ những người thân yêu bên cạnh. Ngay cả đối với mình, mẹ cũng chỉ làm theo lí trí và nghĩ đó là tốt nhất cho mình.
Khi đã hiểu về cuộc đời này mình xin bọc ánh sáng vàng kim cho tất cả những cảnh làm mình tổn thương. Đoạn mình tự tử thì sau khi bọc ánh sáng vàng kim lại mở ra một dòng thời gian mới, cuộc đời thành công hơn.
Buổi thiền này mình được người hướng dẫn chỉ cho cách thanh lọc sợi dây kết nối tình cảm liên đời bằng ánh sáng vàng kim và trả lại phân mảnh. Đối với bố và cậu bạn trai thì mình thực hiện không mấy khó khăn, sau đó thấy nhẹ nhàng nhưng với mẹ thì thực sự nặng nề. Đến lần thứ 3 mình mới thấy nhẹ nhàng hơn. Cuộc đời đó là bài học về không yêu thương bản thân. Đến khi viết lại vẫn có những đoạn mình còn xúc động. Cảm ơn tất cả những cuộc đời được mở ra, mình biết ơn tất cả!
Golden cloud
Mới bước vào cảnh đầu tiên của dòng thời gian, chị đã nói là thấy nước xung quanh, một cô gái đi xuống biển và chết, tôi nhận được thông tin tuổi đời cô còn khá trẻ, và hiểu rằng có những vướng mắc, đau khổ sâu sắc cô mới đi đến quyết định kết thúc cuộc đời sớm thế.
Vậy là từ từ, chị trở về thời điểm còn nhỏ, nhận ra có những mâu thuẫn giữa bố mẹ, rồi bố bỏ đi, và chị cứ lớn lên, yêu một chàng trai nghèo. Mẹ cấm đoán, đánh, nhốt chị lại, còn anh người yêu bị đánh và chết trong bệnh viện. Chị đau đớn bên người yêu rồi tự tử.
Một dòng thời gian với những sự kiện đau buồn, nặng nề dồn dập ở cuối. Khi đó tôi nhận ra chắc chắn có nhiều điều vướng mắc nên mẹ chị mới quyết liệt, bạo lực đến vậy và chị cũng phản ứng nặng nề như thế. Dần dần cứ đi dần để hiểu hơn câu chuyện.
Khi ở lớp, chỉ đủ thời gian để chị hiểu hơn về câu chuyện gia đình, và về lý do cô gái lại đau đớn đến vậy khi người yêu chết, kịp bảo vệ năng lượng để nhận ra sự chuyển dòng nếu có thể.
Khi chữa sợi dây kết nối thì chị gặp khó khăn rất nhiều với người mẹ, tôi nhận ra rằng, nếu chữa mà lại rất khó khăn như vậy, chắc chắn còn những điều vướng trong bản thân và trong mối quan hệ đó mà ta chưa cân bằng, chưa thấu hiểu được nên nhắn chị cần tự tìm hiểu thêm. Năng lượng là sự thật, chúng ta không thể áp lý trí cho để mong đi theo cách ta muốn khi chưa hiểu và chưa giải tỏa được vướng mắc. Khi thiền thêm chị mới rõ ràng được cuộc đời đó và mới có thể chữa sợi dây kết nối với mẹ tốt hơn.
Trong dòng thời gian này, mỗi người đều có những vướng mắc, mà hầu như là do những nỗi đau từ quá khứ, từ thuở ấu thơ, không giải tỏa được và nó cứ tích tụ rồi gặp những biến chuyển trong cuộc đời, nó càng ngày càng tích vào, lớn dần và tạo nên những cách hành xử, cách suy nghĩ gây nên tổn thương cho bao người.
Chị đã chữa và mở ra một dòng thời gian mới khi mà chị nhận ra được bài học về sự độc lập, đã vượt qua nỗi đau khi người yêu chết, để bỏ đi một đất nước khác, tự xây dựng cuộc sống mới cân bằng hạnh phúc hơn cho bản thân.