Mỗi một người trong chúng ta đều là những hạt mầm vô giá chứa đựng sức mạnh nội lực để nở ra ngàn vạn thứ khác nhau.
Mỗi một đứa bé được sinh ra trên đời cũng đều là một hạt mầm quý giá. Không hạt nào quý hơn, xinh đẹp hơn hay mạnh khỏe hơn. Tất cả đều như nhau cho tới khi chúng được gieo vào những vùng đất khác nhau. Vùng đất gia đình, văn hóa, giáo dục… sẽ giúp những hạt mầm nảy ra những cây những hoa xinh tươi đẹp đẽ, hoặc sẽ khiến cho hạt mầm bị hư đi mãi mãi.
Khi bạn là hạt mầm, đất cho bạn nước và chất dinh dưỡng để bạn có đủ lực phá vỡ lớp vỏ cứng để vươn lên khỏi đất mà hát ca dưới bầu trời. Đó là sứ mệnh của bạn, sứ mệnh của hạt mầm.
Gia đình bạn chính là lớp vỏ quanh hạt mầm, họ yêu bạn, họ bảo vệ bạn, nhưng nếu họ cứ mãi cho bạn là yếu đuối thì họ sẽ không bao giờ để cho bạn thoát ra, họ sẽ trở nên cứng thật cứng sao cho hạt mầm bên trong không thể chui ra ngoài được.
Họ làm thế vì họ yêu thương nhưng đôi khi nó trở thành một thứ nhà tù giam hãm bạn nhân danh tình yêu, họ không muốn bạn rời xa, họ không muốn bạn phải đương đầu với những thứ khủng khiếp bên ngoài lớp vỏ bọc ấm áp. Nhưng họ có đúng không? Sứ mệnh của hạt mầm có phải là ở mãi mãi trong lớp vỏ cứng? Hay là phải phá lớp vỏ đó để vươn ra bên ngoài như con gà chui khỏi vỏ trứng, con bướm xé toạc tổ kén và con thuyền phải rời xa bến bờ?
Đất là xã hội nơi bạn đang sống, đất cho bạn nước và dinh dưỡng, cho bạn những điều kiện cần thiết để bạn sống và lớn lên. Xã hội cho bạn sự giáo dục, nghĩa vụ của xã hội là phải cho bạn môi trường tốt để lớn lên và cả mọi kiến thức cần thiết để bạn có thể trở nên khôn ngoan và giá trị, để bạn có thể vươn lên trên đất mà với tới trời xanh.
Nếu may mắn, bạn sẽ được ở trong một xã hội tốt, một môi trường tốt để từ đây chúng trở thành bệ phóng cho bạn trở thành thứ bạn muốn trở thành. Nhưng nếu bạn không đủ may mắn, bị rơi vào một xã hội không đủ tốt, nhận được sự giáo dục, kiến thức không đủ tốt, thậm chí ở một số nơi thay vì nhận được dinh dưỡng thì bạn còn phải nhận cả độc tố và vi khuẩn bệnh nữa.
Thì sao đây? Lúc này bạn cần nội lực của bản thân hơn bao giờ hết. Hãy vượt qua những khó khăn đó mà vươn lên, hãy đạp lên trên những trở ngại đang cố ngăn cản bạn. Đừng để ai nói với bạn rằng bạn không thể, chỉ vì họ không thể. Bạn hẳn đã nhìn thấy những mầm cây mọc lên xuyên qua những lớp nhựa đường cứng ngắc? Bạn hẳn đã thấy những cái cây mọc cheo leo giữa vách núi hoặc thậm chí leo cả lên tường đá để sống?
Nhớ câu này “Chúng ta không được chọn nơi mình sinh ra, nhưng ta được chọn nơi mình sẽ sống”. Bạn là hạt mầm, hạt mầm di động – và đó là khả năng tuyệt nhất thế gian. Bạn không phải là cái cây chỉ đứng yên một chỗ, bạn không phải là tảng đá và bạn càng không phải người bại liệt.
Đó là tin vui, là sự may mắn khủng khiếp mà cho tới giờ bạn vẫn không nhận ra. Bạn chỉ có đôi chân, và nhờ đôi chân này, bạn có thể đi mọi nơi bạn muốn. Tất nhiên, cũng như hạt mầm – vỏ cứng và đất sẽ tạo áp lực lên bạn, sẽ ngăn cản bạn. Bạn sẽ gặp nhiều khó khăn đôi lúc tưởng như không thể làm được gì. Thế thì hãy nhớ lại, bạn có coi những phim cổ trang xưa về những cây linh chi, nhân sâm quý giá mà các nhân vật chính hay đi tìm? Những cây quý nhất luôn là cây mọc ở nơi hiểm trở nhất, nhiều khó khăn nhất. Nếu bạn đang ở nơi khó khăn thì có thể lắm bạn chính là cây quý, bạn là hạt mầm quý giá.
Nhiệm vụ của đất cũng như của xã hội, của giáo dục, của gia đình nói chung, là phải cung cấp đủ chất, đủ kiến thức để khiến bạn trở nên khôn ngoan, mạnh mẽ, tự lập và hiên ngang. Nếu như bất cứ môi trường nào đang cản trở khả năng của bạn. Hãy mạnh dạn rời xa nó, đó không phải nơi dành cho bạn. Bạn là một hạt sen, hãy tìm đến với nước, không nên ở mãi trên núi làm gì. Bạn là một hạt thông, hãy tìm về nơi xứ lạnh chào đón, không nhất thiết phải sống lay lắt ở nơi trời nóng như lửa đốt. Sự chọn lựa là của bạn.
Nếu bạn có con, con bạn chính là hạt mầm, khi chưa biết khả năng và ước muốn của con là gì. Hãy quan sát và cho con thứ chúng cần, chứ không phải thứ bạn cần hay bạn cho rằng chúng cần. Đừng ép hạt hướng dương phải nở ra hoa lan, đừng ép hạt cây cam phải sinh quả đào. Nghĩa vụ của mỗi bậc cha mẹ không gì hơn là phải phát hiện ra tiềm năng của hạt mầm là gì để trở thành bệ phóng giúp nó nở hoa nhanh nhất, những bông hoa đẹp nhất, những trái ngon nhất.
Không ai có thể tìm thấy bông hoa bằng cách mổ xẻ hạt mầm. Bản thân việc hạt mầm mở cây ra hoa là một điều kì diệu, một loại phép thuật vĩ đại của vũ trụ – thuật giả kim – thuật biến một thứ ít giá trị thành một thứ khác giá trị hơn. Hạt mầm tưởng vô tri có thể sinh ra bất cứ loại hoa xinh đẹp và ngát hương nào, cũng có thể sinh ra những trái ngọt mát lành, những bóng mát rượi hay dám lắm chứ những kì hoa dị thảo, những thảo dược chữa lành bệnh cho mọi người.
Bạn không được phép xem thường khả năng của bất cứ hạt mầm nào. Và lẽ dĩ nhiên, bạn cũng không thể xem thường khả năng của chính bản thân mình.
Chuyện kể rằng hạt mầm bé nhỏ trước khi được gieo vào đất đã trò chuyện với Thượng đế.
Nó sợ hãi: “Thưa Ngài, con sẽ trở thành gì đây?”.
“Con hãy trở thành mọi điều con muốn”-Thượng đế mỉm cười hiền từ.
“Con sẽ có ích chứ?”.”
Này con, hãy nhớ ta không bao giờ tạo ra bất cứ thứ gì vô ích trên đời”.
Hạt mầm suy nghĩ rồi nói: “Nhưng làm sao con có thể trở thành mọi thứ con muốn? Ý Ngài là con được chọn mình sẽ trở thành gì sao?”.
“Đúng vậy, con yêu”-Thượng đế trả lời.
Nhưng hạt mầm vẫn băn khoăn “Không phải Ngài đã định trước cho con một thứ gì đó con sẽ trở thành sao? Nếu như Ngài muốn con là rau cải, liệu con có thể trở thành bồ công anh sao?”.
“Con hoàn toàn có thể, con yêu. Dù cho con chọn trở thành bất cứ gì, hãy luôn nhớ điều này, một điều này thôi. Rằng mọi điều con muốn cho con chính là điều ta muốn cho con. Ý con chính là ý ta, và ý ta thì luôn luôn thể hiện”.
“Con thật sự hạnh phúc khi nghe được điều này, thưa Ngài. Nhưng con rất lo rằng lỡ con không thể…”.
Thượng đế nhìn hạt mầm một lần nữa:
“Con không tin vào ta sao? Con là hạt mầm đặc biệt, như mọi hạt mầm khác, các con là những hạt mầm của Thượng đế, từ các con trái đất sẽ đa dạng và đẹp xinh, địa đàng được hiển hiện. Chẳng lẽ con cho rằng ta có thể tạo ra thứ gì đó vô ích hay vô nghĩa sao? Không thì làm sao con có thể là vô ích hay vô nghĩa được. Hãy luôn nhớ điều đó.” Và kìa hạt mầm đã rơi ra, nó mỉm cười mãn nguyện gieo mình vào đất êm đềm.
Bạn chính là hạt mầm đó, cũng như tôi. Tôi đã chọn được thứ hoa mình muốn nở thành vì tôi biết tôi có thể, vì tôi tin vào Thượng đế và lời hứa của Ngài, rằng thứ gì tôi muốn cho tôi cũng chính là thứ Thượng đế muốn cho tôi.
Nhân vật Thượng Đế ở đây không phải là một ông già đẹp lão quyền năng như người ta tưởng tượng, cũng không phải là Phật hay Christ nào cả. Thượng Đế mà tôi tin chỉ đơn giản là Thượng Đế – là Đấng Sáng Tạo – là Trường Năng Lượng Vũ Trụ, thế thôi!
Một hạt mầm gieo vào đất khi thành cây kết trái sẽ cho ra hàng trăm ngàn hạt mầm khác và đó là cách sự sống sinh sôi. Chẳng mấy chốc trái đất này sẽ trở thành một bãi đất hoang hay một vườn địa đàng.
Tất cả tùy thuộc vào mỗi chúng ta sẽ trở thành gì hôm nay.