Con đường dẫn tới sự hoan hỉ là nhìn nhận cuộc đời theo đúng giá trị của nó. Cái chết của Ali đã đưa cuộc đời tôi đến với quan điểm này. Khi thằng bé ra đi, tôi tưởng tượng rằng thằng bé sẽ quay trở về và dành tặng tôi một món quà cuối cùng – bằng cách lấy đi một thứ gì đó cùng với thằng bé. Thằng bé đã lột trần sự dối trá của cuộc sống. Thằng bé để lại cuộc sống trần trụi. Những sự việc tưởng chừng như quan trọng lại hóa ra là vô nghĩa, và bản chất thật sự của cuộc sống được sáng tỏ trong tất cả những gì còn lại.
Cái chết níu chặt chúng ta vào sự thật. Nó là tấm biển chỉ đường sẽ giúp lấy đi toàn bộ những ảo tưởng. Cứ tin rằng bạn có quyền kiểm soát, và cái chết sẽ đánh tan những ảo tưởng của bạn. Quá gắn bó với thế giới vật chất, và cái chết sẽ nhắc nhớ bạn rằng mọi thứ vật chất đều sẽ tan rã. Tự hào về kiến thức của bạn, và bí ẩn về cái chết sẽ khiến bạn hoang mang. Cố gắng trì hoãn sự suy tàn của sinh mệnh, và cái chết sẽ nghiền nát cảm giác của bạn về thời gian. Còn khi bạn chấp nhận sự thật về cái chết, thì chẳng còn gì khiến bạn phải sợ hãi nữa. Chỉ khi đó bạn mới hoàn toàn thoát khỏi những ảo tưởng. Khi không còn ảo tưởng, bạn có thể vươn lên khỏi những suy nghĩ và tiến tới mức độ cao nhất của sự hoan hỉ.
Và cũng giống như mọi sự thật khác:
Việc chấp nhận cái chết sẽ giải phóng bạn, nhưng trước hết nó sẽ khiến bạn khó chịu.
Nhà Khai Vấn Về Cuộc Sống Xuất Sắc Nhất Thế Giới
Người Hồi giáo có câu tục ngữ rằng, “Khi bạn tìm kiếm một người thầy, hãy tìm trong cái chết.” Nếu như chúng ta thực sự quan tâm đến cái chết, hãy lắng nghe nó, thay vì việc cứ cố gắng giả vờ như thể nó không hề tồn tại, nó có thể dạy ta ba bài học – không phải là chết như thế nào mà là làm thế nào để sống một cuộc đời trọn vẹn và giàu ý nghĩa.
Bài Học Số 1: Cái Chết Là Không Thể Tránh Khỏi
Dù có không được chào đón đến nhường nào, cái chết cuối cùng cũng chiến thắng, vậy thì việc bạn dành cả đời mình để chống lại nó liệu có ý nghĩa gì kia chứ? Những viên tướng giỏi nhất không bao giờ lao vào một trận chiến mà họ sẽ thua – họ chỉ tập trung những suy nghĩ và năng lượng của mình vào những gì mà họ có thể tác động đến. Và bài học đầu tiên mà cái chết dạy chúng ta là hãy chấp nhận nó.
Hãy đầu hàng!
Bài Học Số 2: Cuộc Sống Chính Là Hiện Tại
Sự khởi đầu và kết thúc của cuộc đời bạn cũng giống như là những trang bìa của cuốn sách vậy. Dù có vẻ quan trọng, không sự kiện nào trong đó thực sự có ý nghĩa như chính câu truyện được kể trong những trang sách nằm giữa chúng.
Bạn sẽ sống như thế nào nếu mà bạn biết hôm nay là ngày cuối cùng bạn tồn tại trên cõi đời này? Và quan trọng hơn cả, tại sao bạn lại không sống theo cách đó vào ngày hôm nay khi mà bạn biết rằng hôm nay có thể là ngày cuối cùng của đời mình?
Nếu như bạn biết chắc rằng đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của bạn, thì liệu bạn có thấy bực mình trước thái độ không mấy thân thiện của người phục vụ hay không? Hay là bạn sẽ từ tốn thưởng thức bữa ăn và tận hưởng hương vị của từng miếng thức ăn? Nếu như đây là lần kẹt xe cuối cùng trong đời bạn, bạn có còn phí thời gian vào việc chửi rủa hay không? Hay là bạn sẽ ước rằng giá gì mà lần tắc đường này kéo dài thêm đôi chút? Bạn sẽ bấm còi xe một cách giận dữ, hay là bạn sẽ bật radio lên và nghe bài hát yêu thích của mình lần cuối? Tại sao cứ phải là lần cuối cùng thì bạn mới lựa chọn việc tận hưởng giây phút hiện tại?
Hãy nhớ rằng: Hãy sống trong giây phút này như thể đó là giây phút cuối cùng của đời bạn.
Có một lần, sau khi Ali đã ra đi, trong lúc chúng tôi lật giở lại những bức hình đẹp đẽ của thằng bé, Nibal chỉ cho tôi thấy vài hình ảnh khi con còn nhỏ xíu và nói rằng, “Thằng bé rất ngoan. Không bao giờ quấy khóc. Bé con ấy ghé thăm trong chốc lát rồi rời đi. Hình dạng ấy ra đi mãi mãi, và rồi cậu bé chập chững biết đi xuất hiện. Cu cậu luôn tò mò và vui vẻ, và rồi nó cũng ra đi; nhóc mới chập chững biết đi không bao giờ quay trở lại.
Thế rồi đứa trẻ hiền lành và vui vẻ xuất hiện, và rồi nó cũng rời đi để nhường chỗ cho một cậu bé luôn biết yêu thương và nhường nhịn, rồi tiếp theo đó là một thiếu niên điềm tĩnh, am tường, và cuối cùng là một người đàn ông đẹp trai, thông thái. Giờ thì cả con người ấy cũng đã ra đi. Em luôn thấy vui vì được biết tất cả và thấy nhớ từng con người ấy, nhưng dù sớm hay muộn thì tất cả những hình hài ấy đều sẽ phải ra đi.”
Mỗi một ngày một phiên bản của bạn và mọi người mà bạn yêu quý đều chết đi. Họ ra đi và không bao giờ trở lại. Xin đừng để bất kỳ ai trong số đó rời đi mà không được trân trọng. Chúng ta cứ vội vã lướt qua cuộc sống này và trì hoãn việc thực sự sống. Chúng ta cứ thêm vào những mục mới trong cái danh sách những việc cần làm trước khi chết, mà quên mất rằng thời gian để sống với cái danh sách ấy có thể không bao giờ tới. Cuộc đời chính là một mục cần thực hiện trước khi chết. Hãy sống khi mà bạn còn có thể.
Hãy sống trước khi bạn chết.
Bài Học Số 3: Cuộc Đời Này Chỉ Là Tạm Bợ
Hãy nhận thức rằng khi đến lúc, bạn sẽ bỏ mọi thứ lại đằng sau: tài sản vật chất, những người mà bạn yêu thương, và mọi thứ mà bạn luôn coi trọng.
Điều này đưa đến câu hỏi quan trọng hơn cả: Tại sao chúng ta lại giữ khịt lấy những thứ đó khi mà không sớm thì muộn tất cả đều sẽ ra đi? Nếu như bạn biết chắc rằng bạn sẽ bỏ lại toàn bộ tiền bạc phía sau, tại sao bạn lại cứ ám ảnh với việc gom góp cho nhiều lên, hơn cả cái mức mà bạn cần đến? Nếu như một ai đó sớm muộn rồi cũng sẽ nhận lấy công việc của bạn, tại sao bạn lại cứ lo sợ bị mất nó? Tại sao ta lại cứ tích lũy những của cải vật chất mà ta không cần đến ngày hôm nay khi mà ngày mai có thể không bao giờ đến? Một lần nữa, chỉ một phép toán đơn giản cũng giúp ta hiểu được chúng ta đang sai ở đâu và ta nên thay đổi điều gì.
Cuộc đời là một trò chơi có kết quả bằng không: ta đến đây với hai bàn tay trắng và ra đi mà không thể mang theo bất cứ điều gì. Nói một cách chính xác về mặt toán học, mọi điều mà ta từng có được trên đời này đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ bị tước đi.
Hãy nhớ rằng: Tất cả những gì có được rồi cuối cùng sẽ vẫn mất đi.
Bạn có thể thấy buồn khi đọc điều này, hoặc bạn cũng có thể để cho cái sự thật ấy giải thoát cho mình. Cả cuộc đời tôi và tất cả những gì mà tôi gọi là của tôi, về cơ bản, là một sự vay mượn. Tôi tận hưởng nó trọn vẹn khi tôi là một người đi vay, nhưng sớm hay muộn, tôi sẽ vui vẻ trao lại nó cho người khác. Tôi tìm được sự giải thoát ở trong đó. Nếu như không có gì là của tôi hết, thì cũng chẳng có gì để mà mất đi.
Vì vậy tôi để cho mọi việc đến và đi, và tôi trải nghiệm chúng khi mà chúng còn có đó. Tôi yêu chúng một cách trọn vẹn, tận hưởng chúng, và khiến chúng cảm nhận được rằng tôi trân trọng chúng ra sao cho tới khi đã đến lúc để đi tiếp và để chúng tiếp tục với đời sống của chính mình.
Khi mà tôi cuối cùng cũng học cách buông bỏ và để cho mọi thứ thuận theo tự nhiên, dường như tôi cuối cùng lại có được nhiều hơn – một sự thật lạ lùng chứa đựng trong nó vẻ đẹp đẽ của yếu tố hình học. Bất cứ khi nào một điều gì đó bước ra khỏi cuộc đời tôi, sẽ lại có không gian cho những trải nghiệm mới bước vào. Việc buông bỏ khiến cho cuộc đời tôi trở nên giàu có hơn. Nó giống như là nền kinh tế chia sẻ vậy: bạn có thể đi khắp mọi nơi với chiếc xe xinh đẹp nhất – dù rằng bạn không hề sở hữu nó. Vì thế:
Hãy ‘thuê’ một cuộc đời trọn vẹn và hạnh phúc.
Một cuộc đời tạm luôn mang đến cho tôi hi vọng bởi vì tôi nhận ra rằng cả những thời điểm tồi tệ nữa cũng sẽ chóng qua đi. Những thời điểm buồn bã, ốm đau, mất mát, hay túng thiếu rồi cũng sẽ qua đi. Những vết thương mà ta phải chịu đựng, những yếu đuối mà ta phải vượt qua, tất cả đều chỉ là tạm thời. Chẳng có gì là tồn tại mãi.
Chết đi là việc để lại mọi thứ ở phía sau. Về mặt ngữ pháp, động từ chết không bao giờ có một bổ ngữ – việc chết không thể thực hiện đối với tôi – mà phải là một chủ ngữ: Tôi chết. Tôi không sợ chết bởi vì tôi lựa chọn việc chết theo ý nghĩa riêng của mình. Tôi lựa chọn việc từ bỏ mọi sự gắn kết với tất cả những của cải vật chất trước khi chúng bị buộc phải rời bỏ tôi.
Tôi lựa chọn việc ‘vay mượn’ mỗi một trải nghiệm đến với cuộc đời mình, tận hưởng nó trọn vẹn, nhưng không để cho bất cứ điều gì chiếm hữu tôi hết. Khi mà ta học cách buông bỏ, ta sẽ học cách để chết trước cả khi ta chết. Toàn bộ cuộc đời trở thành của ta để mà tận hưởng, chứ không phải để mà nắm giữ. Ta tìm thấy một cuộc đời giàu có với những sự đa dạng và được giải thoát khỏi sợ hãi. Cuộc đời trở thành trọng tâm của chúng ta. Ta thôi không nghĩ nữa về cái thời điểm mà ta sẽ ra đi trong thanh thản, và chỉ khi đó ta mới học cách để sống trong thanh thản (live in peace).
Trò Chơi Điện Tử
Khi mà Ali chết, tôi thật sự đã phải vật lộn để hiểu ra được toàn bộ cuộc đời có nghĩa là gì. Việc viết lách giúp cho tôi có thể định hướng trong cái mê cung của tâm trí mình. Như là những mảnh ghép của trò chơi xếp hình – quanh những Ảo tưởng về Bản thân, Tri thức, Thời gian, Tư duy, và Kiểm soát, cũng như là sự thật về cái chết – bắt đầu đi vào đúng vị trí của nó, và bức tranh trở nên rõ ràng hơn. Cuối cùng, tất cả khớp lại với nhau thành một thứ mà giờ đây tôi coi như là nền tảng về triết lý nhân sinh của mình.
Nếu như con người thật của bạn không phải là cơ thể hay suy nghĩ của bạn, vậy thì thật khó cưỡng lại sự cám dỗ của việc xét xem con người thật của bạn gắn kết như thế nào với phiên bản sao chép của thân xác bạn và điều khiển nó đi khám phá thế giới mà chúng ta đang sống. Cách dễ dàng nhất để hình dung ra mối quan hệ này đối với tôi mà nói là tưởng tượng về việc một người chơi sử dụng hình ảnh đại diện của mình trong trò chơi điện tử.
Trong trò chơi điện tử, ngôi thứ nhất liên quan tới cái nhìn mang tính đồ họa được tạo nên từ quan điểm của người vào vai nhân vật đó, như thể ta nhìn vào thế giới trong trò chơi qua đôi mắt của nhân vật vậy. Trong một trò chơi như vậy, người chơi sử dụng bảng điều khiển để ra lệnh cho từng chuyển động của nhân vật của mình.
Trong nhiều năm, Ali và tôi đã cùng chơi game với nhau. Trò chơi yêu thích của chúng tôi là Halo, một trò chơi mà chúng tôi sẽ vào vai “Master Chief.” Trong suốt trò chơi các nhân vật mà chúng tôi sắm vai sẽ bị bao vây bởi hàng ngàn kẻ thù ngoài hành tinh, những con bò sát, và lũ quái vật.
Chúng tôi sẽ bị tấn công, bị bắn, và ném xuống từ những chỗ cao, bị thổi bay, bị tấn công bởi những cỗ xe, bị đâm, và bị bỏ lại chờ chết. Địa thế xung quanh chúng tôi toàn là dung nham núi lửa nóng chảy và những bờ dốc trơn trượt. Mối nguy hiểm đe dọa chúng tôi từ mọi góc độ, và mọi thứ mà chúng tôi nhìn thấy trong vùng đất khắc nghiệt này đều có thể hãm hại chúng tôi.
Tuy vậy, Master Chief là một cựu binh dày dạn kinh nghiệm. Dưới sự chỉ huy của chúng tôi anh sẽ lao vào trò chơi ở bất cứ nơi nào cần ‘hành động nóng’ nhất, bắn vào kẻ thù, và tiến về phía trước. Anh sẽ bị đánh đập và bị hành hạ. Anh sẽ bị thương và ngã vào đất bẩn, chỉ để đứng lên lại và tiếp tục với trò chơi.
Ali và tôi sẽ dành thời gian để thảo luận về chiến thuật, khen ngợi nhau trước mỗi nước đi xuất sắc, và thỉnh thoảng chế giễu nhau trước những hành động ngớ ngẩn. Chúng tôi sẽ dành trọn sự chú ý cho mỗi một cử động và đắm chìm vào đó như thể những cuộc tấn công ấy là thật vậy. Chiếc TV màn hình lớn, đồ họa đẹp, âm nhạc đầy kịch tính, và hiệu ứng âm thanh nổi của tiếng đạn bay và tiếng nổ làm cả căn phòng như rung chuyển khiến nó có cảm giác rất, rất thật.
Hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi, chúng tôi sẽ chơi hàng giờ liền và đánh mất cảm giác về thế giới “thực” cho tới khi đến lúc phải dừng lại, và rồi, bất kể trò chơi có khó ra sao, chúng tôi cũng sẽ đặt bảng điều khiển xuống và thốt lên, “Ôi, vui quá xá!”
Vui ư?! Nó tàn bạo ấy chứ, bạn có thể nói vậy, nếu như tất cả những gì bạn nhìn thấy là chiếc màn hình TV. Bạn sẽ nhìn thấy một người đàn ông bị đánh đập, bị nổ tung, bị bắn, bị tấn công, và đau đớn từ mọi góc quan sát. Cả thế giới này đều chống lại bạn. Đó là một cuộc tàn sát, bạn sẽ nói vậy. Làm sao mà anh lại bảo là vui được cơ chứ?
Câu trả lời thật đơn giản: đó là bởi vì kẻ phải chịu đựng ở đây không phải là chúng tôi. Không một hành động đánh đập, nghiền ép, hay bắn nào ảnh hưởng tới bất kỳ ai trong chúng tôi. Việc dành phần thắng ở đây không có gì liên quan. Tất cả chỉ là việc chơi trò chơi mà thôi. Tôi ngồi đó trên ghế sofa cùng với cậu con trai tuyệt vời của mình, và điều đó thật sự rất vui.
Giờ bạn hãy thử cân nhắc điều sau: Cuộc sống của bạn trên trái đất này có gì khác biệt so với trong trò chơi điện tử kia không? Nếu như hình thái vật lý của bạn – cái hình ảnh đại diện mà bạn sử dụng để đi qua thế giới vật chất này – không phải là con người thật của bạn, vậy thì có gì khác biệt nếu bạn phải đối mặt với một vài thử thách trên bước đường đời?
Nếu như thế giới này đôi khi lấy đi của bạn một điều gì đấy, thì nó sẽ tác động như thế nào đến con người thật của bạn, cái con người vẫn đang ngồi trên ghế ôm bảng điều khiển kia? Bất kể ta có chìm đắm trong trò chơi cuộc đời bao nhiêu, ta cũng sẽ phải kết thúc nó.
Chúng ta sống qua những thăng trầm, với một số món quà và một vài mất mát, nhưng không có gì trong số đó lại quan trọng hết cả bởi vì khi mà ta tập trung vào việc chơi trò chơi thì mỗi một trải nghiệm đều mang đến cảm giác mới mẻ, và tất cả đều thật vui vẻ. Giờ thì đó mới thực sự là quan điểm của một người chơi.
Những game thủ chuyên nghiệp, bạn nên nhớ, luôn lựa chọn mức độ khó cho trò chơi của họ. Khi mà Ali chơi một mình, thằng bé sẽ chọn chế độ “thần kỳ” cho trò Halo, là mức khó nhất của trò chơi. Thằng bé sẽ chỉ hạ xuống mức “khó” trong những lúc chơi cùng với tôi.
Khi trò chơi quá dễ dàng, sẽ không có thách thức nào cả. Nó sẽ trở nên chậm chạp và nhàm chán, và chẳng còn vui nữa. Chỉ khi trò chơi trở nên khó hơn thì chúng ta mới tập trung vào đó, học hỏi, và phát triển các kỹ năng mới. Người chơi giỏi nhất là người sẽ bị làm cho bầm dập, và rồi họ học hỏi, điều chỉnh, và quay trở lại với trò chơi. Nghe qua thì có vẻ lạ thường, nhưng trò chơi càng khó, thì nó sẽ càng trở nên vui hơn.
Bạn hãy đón nhận những phần khó khăn của cuộc đời với một nụ cười trên môi. Đó chẳng qua chỉ là cách thức mà trò chơi được thiết kế mà thôi. Đừng để mình bị đánh lừa và tác động bởi hiệu ứng âm thanh. Đừng để cho những vụ nổ giả làm bạn sợ hãi. Trong suốt trò chơi, Ali sẽ cho nhân vật của mình chạy tới nơi có những tiếng động lớn và khói bốc lên, và thằng bé nói rằng đó là nơi mà hành động phải diễn ra. Đó là nơi mà phần hay ho nhất của trò chơi diễn ra.
Hãy nói về các bàn trong trò chơi. Một bàn trong một trò chơi điện tử là tổng không gian khả dụng dành cho người chơi trong lúc cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ cụ thể.
Khi mà bạn đi được đến cuối bàn, bạn sẽ đi qua một thứ giống như là cánh cổng; màn hình của trò chơi trở nên đen ngòm trong chớp mắt trong lúc nó tải tất cả những chi tiết của những điều sẽ xảy ra tiếp theo, và khi mà màn hình sáng trở lại thì bạn đã bước vào một môi trường mới, một bàn mới.
Bạn phải rời khỏi trận địa chốn thành thị và nhận ra mình đang ở giữa rừng già. Bàn mới làm thay đổi càm giác về việc chơi trò chơi. Rừng rậm có thể làm chậm lại sự di chuyển của bạn hay cản trở tầm nhìn của bạn, thêm vào một thử thách mới và nhiều niềm vui hơn nữa trong trò chơi.
Với mỗi bàn bạn sẽ thu được một kỹ năng mới và phát triển kiến thức của mình về việc chơi trò chơi khi mà bạn cố gắng đạt được mục tiêu đề ra. Khi bạn đạt được “mục tiêu của bàn,” thì không cần thiết phải ở lại bàn đó thêm nữa. Bạn lấy được rất ít, nếu mà có thể, của những gì mà bạn vừa thu thập được và bắt đầu đối mặt với những thử thách mới trong bàn tiếp theo.
Nghe giống như là trong cuộc sống ấy nhỉ, không à?
Trong khi mục đích của cuộc đời có thể hơi khó hơn một chút để luận ra nếu đem so sánh với mục tiêu của một bàn cụ thể trong trò chơi điện tử, thì quá trình này lại hoàn toàn tương tự như nhau. Chúng ta đến được giai đoạn này của cuộc sống từ những giai đoạn trước đó mà ta không có một chút hiểu biết gì về chúng, thông qua cánh cổng được gọi là sự ra đời, và chúng ta rời đi tới một giai đoạn mà ta không hề biết gì về nó, qua một cánh cổng mà ta gọi là sự qua đời. Liệu có thể nào cuộc đời này chỉ giống như là một bàn trong trò chơi có quy mô lớn hơn của chúng ta không?
Hầu hết các lời dạy về tâm linh và tôn giáo đều tin rằng điều này là đúng. Họ nói với chúng ta rằng cái chết chỉ là một cánh cửa dẫn tới một cuộc đời khác và rằng chúng ta không bao giờ thật sự chết – đó chỉ là hình dạng vật lý của chúng ta chết đi mà thôi. Khi mà ta rời khỏi bàn này, bạn không mang theo mình bất cứ điều gì cả, dù cho nghiệp chướng tốt đẹp mà bạn tạo ra ở bàn này có thể mang tới cho bạn một vị thế tốt hơn trong bàn kế tiếp. Một số tín ngưỡng tin rằng nếu như bạn thất bại trong việc đạt được những kỹ năng cần thiết khi mà bạn vội vã trải qua trò chơi, bạn sẽ quay trở lại và chơi lại bàn này thông qua sự đầu thai.
Hãy cho phép tôi được đẩy sự tương đồng này đi xa hơn chút nữa và nói với bạn về những mã gian lận và lối tắt. Tôi từng nhắc đến rằng Ali là một game thủ chuyên nghiệp. Trong khi tôi vật vã với việc kiểm soát và giải nghĩa các vùng đất thành hình ảnh mà bộ não tuổi trung niên của tôi không thể luận ra, thằng bé sẽ lao vào trò chơi như thể nó đang sử dụng đôi mắt và đôi chân thật của mình vậy. Khi chúng tôi chơi cùng nhau, thằng bé luôn dẫn trước tôi vài bước trong lúc tôi cố gắng bắt kịp nó. Thằng bé sẽ vượt nhanh qua những phần không mấy thú vị của trò chơi và nấn ná lâu hơn ở những phần vui vẻ, tận hưởng mọi điều mà trò chơi mang đến.
Thi thoảng Ali sẽ quay lại và dừng lại ngay trước một cái cây hoặc một bức tường. Sau khi đứng đó mất một lúc và nhìn lại xem tôi đang ở đâu, thằng bé sẽ chạy lên trước, chỉ ra một lối tắt, một mã gian lận mà đưa thẳng thằng bé đến bàn tiếp theo. Thằng bé sau đó sẽ đặt bảng điều khiển xuống và nói đầy âu yếm, “Đừng lo lắng, ba ơi, con sẽ đợi ba ở đây.”
Đôi khi tôi phải cày hết cả bàn để đi đến tận cuối cùng và bước qua cánh cổng nhằm bắt kịp thằng bé, và đôi khi tôi sẽ luận ra được cách để tìm thấy con đường tắt ấy. Thằng bé luôn có mặt ở đó chờ tôi. Thằng bé sẽ mỉm cười, đập tay với tôi, và nói, “Con rất tự hào về Ba,” và rồi chúng tôi sẽ cùng lao vào bàn mới của trò chơi.
***
Ali đã sống một cuộc đời trọn vẹn. Thằng bé tận hưởng những phần tốt đẹp nhất của bàn này – cuộc sống này – cùng với bạn bè, âm nhạc, và rất nhiều tình yêu thương. Thằng bé luôn luôn hạnh phúc. Dù tôi không có được bằng chứng khoa học để chứng minh điều đó, nhưng tôi tin rằng vào ngày mùng 2 tháng 7 năm 2014, thằng bé đã tìm thấy một lối tắt.
Vào lúc 4:11 sáng, trong khi Nibal và tôi đang lo lắng ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, chúng tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng tích cực mạnh mẽ khiến chúng tôi cảm thấy thật thanh thản. Bác của thằng bé nhắn tin cho tôi từ hàng ngàn dặm xa xôi rằng ông ấy cũng cảm thấy như vậy.
Vài giây tiếp theo một vị bác sĩ hoảng hốt chạy ra. Ông ta gọi thêm các bác sĩ khác, và điên cuồng chạy vòng quanh mất một lúc. Còn chúng tôi, thì ngồi đó, đầy bình tĩnh. Dù rằng sau đó họ tiến tới và thông báo với chúng tôi rằng Ali đã ổn định trở lại, con tim tôi vẫn rất rõ ràng rằng thằng bé đã tìm được lối tắt cho riêng mình. Thằng bé đã dành cho chúng tôi cái nhìn yêu thương và rồi đi thẳng qua cánh cổng, nói rằng, “Đừng lo lắng, ba ạ, con sẽ đợi ba ở đây.”
Một ngày nào đó, khi mà phần việc của tôi đã hoàn tất, cả tôi nữa cũng sẽ đi đến cuối bàn này. Tất cả chúng ta đều sẽ vậy. Hãy làm việc cần làm, ya habibi[1]. Ba sẽ bắt kịp con sớm thôi.
Bạn đã hiểu được vấn đề chưa? Tất cả chỉ như là một trò chơi mà thôi. Vì vậy hãy cứ chơi, sống, học hỏi, và:
Vui vẻ!
[1] ya habibi (tiếng Ả Rập): tình yêu của tôi
Điều Ước Cuối Cùng Của Ali
Như thể thằng bé biết trước mình sẽ ra đi, trong những tháng cuối cùng Ali hỏi hầu hết những người mà nó gặp rằng, “Điều gì sẽ xảy ra với chúng ta khi ta chết?” Đúng là Ali, thằng bé sẽ đặt ra câu hỏi và chú ý lắng nghe câu trả lời. Rồi sau đó thằng bé sẽ đưa ra câu hỏi làm rõ, lắng nghe thêm, gật đầu, và nói ràng, “Thật là thú vị!” Thằng bé đã nhận được những câu trả lời vô cùng đa dạng.
Trong số những cuộc trò chuyện cuối cùng của thằng bé, được thực hiện vài ngày trước khi nó ra đi, thằng bé cuối cùng cũng chia sẻ quan điểm của mình với một người bạn. Thằng bé nói rằng, “Tôi nghĩ rằng ta chỉ biết được khi thực sự ở đó, nhưng mà tôi thấy lạc quan lắm. Tất cả những gì mà tôi muốn khi đi tới bờ bên kia là được tới một nơi cao nhất có thể và nhìn thấy khuôn mặt của người đã tạo nên cái vũ trụ tuyệt vời này.”
Ngay cả khi thằng bé đã ra đi, thằng bé vẫn để lại một thông điệp. Thằng bé nói với chúng ta rằng thằng bé đã tìm thấy những tháng ngày bình yên của mình trước lúc ra đi. Hãy tiếp tục sống trong thanh thản, người bạn tuyệt vời của tôi ơi, nhưng xin vui lòng trả lời giúp tôi một câu hỏi cuối cùng: Liệu những ước mơ của con đã trở thành sự thật? Liệu có phải Người tạo ra Trò chơi có tồn tại trên đời? Liệu có một ai đó đã tạo nên tất thảy, hay là chính chúng ta đã tạo nên một ai đó?
(Hết chương 13)
Người dịch: December Child