Vũ Huyền buổi 6 , trải nghiệm sự sợ hãi – tháng 6/2017

Buổi 6 – Một vỏ bọc không hoàn hảo. Trải nghiệm nỗi sợ hãi tột cùng.

Một đôi bàn chân nhỏ bé đi giầy nhung đen, thêu hoa (là hài nhung thì đúng hơn), nhìn lên là cả một bộ đồ màu đen cũng thêu hoa như đôi giầy, nhìn lên tổng thể cũng là cả một bộ đồ màu đen, đen từ đầu đến chân. Thân hình nhỏ bé nhưng có vẻ rất mạnh mẽ.

Nhìn kỹ hơn thì là một bà cụ tóc đã bạc phơ nhưng tác phong nhanh nhẹn, hoạt bát. Bà đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ bên hiên một ngôi nhà với nhiều hàng cửa gỗ, giống như là ở Trung Quốc thời cổ xưa. Khung cảnh ngôi nhà vắng vẻ nhưng khá là bình yên, giản dị, trái ngược hẳn với cảm xúc của cụ bà, vừa cô đơn, vừa sợ hãi nhưng lại như tự trấn an ta đây rất mạnh mẽ ko có gì phải sợ. Bà cụ luôn bị giật mình bởi tiếng gươm đao, ngay đằng sau lưng, ngay bên cạnh và lúc nào cũng sợ ai đó giết mình.

Trong nhà, trên bàn thờ là một tấm ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi, chỉ có vậy thôi. Qua một vài hình ảnh, thì cụ bà tuy đã già nhưng còn rất nhanh nhẹn, minh mẫn, thậm chí là mạnh mẽ, chủ động như một người đàn ông, thu xếp việc nhà, dặn dò sai bảo gia nhân đâu vào đấy, ngay cả khi trước lúc bà cụ nhắm mắt xuôi tay.

Quay trở lại tuổi thơ, cụ bà ấy ngày trước được sinh gia trong một gia đình tầm cỡ trung lưu, cha là một vị tướng quân của một đội quân nhỏ thôi, ko hoành tráng như kiểu tướng triều đình, mẹ là một người phụ nữ hiền dịu chỉ ở nhà chăm sóc chồng con. Cha mẹ cô bé chỉ có một mình cô bé. Cô bé nhìn thấy cha mình trong những lần ra trận, rất oai phong, mạnh mẽ.

Cô bé rất yêu thương, kính trọng người cha của mình. Lớn hơn một chút, khi cô bé tầm 7-8 tuổi, cô bé rất thích mặc những bộ quần áo giáp giống cha mình, được cha tập võ, luyện kiếm, còn mẹ thì dọn dẹp, cơm nước trong nhà. Cứ thể một khung cảnh gia đình hiện lên rất bình yên, hạnh phúc,

Rồi có những lần, cô bé chứng kiến cảnh cha mình bị thương, mệt mỏi trở về sau mỗi trận đánh, bên trong cô bé cảm thấy rất đỗi sợ hãi và vô cùng thương xót người cha của mình. Cô bé ko muốn chấp nhận cảm xúc đó, cô bé tự nhủ mình phải mạnh mẽ và quyết tâm lớn lên cô bé sẽ ra trận và mạnh mẽ hơn cả người cha của mình, cô bé nghĩ rằng nếu mình ko mạnh mẽ mình sẽ bị thương, bị thất bại.

Khi trưởng thành là một cô gái, khi cha cô đã già ko còn đủ sức cầm quân, cô đã giả trai, mặc quần áo giáp, cưỡi ngựa thật oai phong và tiếp tục làm thủ lĩnh thay cha mình ra trận. Cô gái hăng hái ra trận, đánh nhau, chém giết tơi bời, cô cảm thấy đầy tự hào và mạnh mẽ. Bên cạnh cô luôn có một chàng trai, trước đây cũng là người lính trẻ thân cận bên cạnh cha cô, nay luôn đi theo cô để che chở, bảo vệ cô trước hàng ngàn mũi gươm, mũi giáo của quân thù.

Ngoài chiến trường là vậy, nhưng sau mỗi trận chiến trở về nhà là những vết thương trên người và tràn đầy sự mệt mỏi, chán trường. Trong những lần như thế, chàng trai ấy luôn là người bên cạnh chăm sóc vết thương, động viên, an ủi cô, đôi khi khuyên cô có thể dừng lại nếu cô ko muốn ra trận. Khung cảnh hai người nam nữ bên nhau trong một buổi chiều hoàng hôn nắng đỏ thật ấm áp, bình yên. Nhưng có vẻ như chàng trai càng khuyên cô gái dừng lại thì cô gái lại càng quyết tâm ra trận, quyết tâm mạnh mẽ hơn nữa.

 Đến một trận chiến, chàng trai đã nhận hàng trăm mũi giáo xiên vào ngực vì để bảo vệ tính mạng cho cô. Chàng trai ấy đã chết, người duy nhất luôn bảo vệ, che chở cho cô đã ra đi, cô trở về trong nỗi sợ hãi, mệt mỏi rã rời và ko còn chút sức lực nào để ra trận nữa. Cô thường xuyên phải trốn chạy và bị kẻ thù truy đuổi, và rồi cô cũng tìm được một ngôi nhà nhỏ và ẩn náu ở đó đến hết cuộc đời.

Mình lại đi đến lúc bà cụ nhắm mắt xuôi tay, tạo ánh sáng vàng kim và hỏi bài học cuộc đời, bà cụ chỉ nói rằng “Chẳng cần phải làm gì cả”. Để hiểu được bài học này, mình phải đi lại cuộc đời một lần nữa để ko bỏ sót một khoảnh khắc hay cảm xúc nào.

Mình được đưa quay trở về cảnh cô bé chứng kiến cha mình bị thương trở về sau mỗi trận đánh, nỗi sợ hãi đó lại quay trở về nhưng nó thật khủng khiếp. Nỗi sợ hãi đó đè nặng lên toàn bộ cơ thể mình làm tim mình đập nhanh, ngực nghẹn lại như ko thể thở được, toàn thân tê liệt, chân tay ko thể động đậy, cảm giác như khi bị bóng đè vậy, muốn gọi ai đó đến giúp mà ko thể, muốn ngồi dậy cũng ko thể ngồi được.

Cảm giác thật khủng khiếp, mình hiểu được rằng cô bé đó đã sợ hãi đến chừng nào vì có thể là do cô luôn ngưỡng mộ cha mình, luôn luôn nghĩ rằng cha là người mạnh mẽ nhất. Chính vì cô bé ko chấp nhận được những gì mình đang chứng kiến nên đã cố tình tạo ra cho mình cái bỏ bọc mạnh mẽ để che giấu nỗi sợ quá khủng khiếp bên trong. Và rồi cái vỏ bọc ấy chỉ càng làm cho nỗi sợ hãi đó tăng lên gấp bội, và gấp nhiều lần hơn nữa khi chàng trai bên cạnh cô đã chết.

 Khi nguyên nhân vỡ òa, mình đã hiểu bài học của bà cụ lúc trước, cùng với đó là mình bị chính nỗi sợ hãi của cô bé khi đó xâm chiếm cơ thể, ko thể gọi lại ánh sáng tạo lại kim thân, ko thể quay trở lại căn phòng chữa lành, chỉ ở đó cảm nhận nỗi đau và ko thể làm gì khác được.

Giáo viên phải đến nhiều lần, đưa mình vào những ko gian khác mà cảm xúc vẫn ko thể tách ra khỏi nhân vật được, ko thể gọi được ánh sáng vàng kim, năng lượng down kinh khủng. Ko thể gọi nhân vật lên căn phòng chữa lành, cũng ko thể nhìn ra những sợi dây kết nối, chỉ cảm nhận được chàng trai kia chính là người chồng hiện tại.

Sau nhiều lần với sự cố gắng của giáo viên, mình cũng dần trở về với hiện tại,

Đúng là “Chẳng cần phải làm gì cả”, nếu sợ hãy cứ sợ thôi, ko phải cố gắng tạo một cái vỏ bọc để che giấu điều gì đó. Hãy cứ là mình thôi, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *