Buổi 2 – Trải nghiệm sự cô đơn, bế tắc đến cùng cực của một cô bé
Bàn chân nhỏ bé bước trên cỏ, ẩm ướt hơi sương, có lẽ trời đang về đêm. Phía trước mặt là một dòng sông, một con kênh nhỏ thì phải, đằng xa nữa là thành phố với những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn. Nhìn sang bên phải là một chiếc cầu nhỏ bằng gỗ với tay vịn bằng sắt với những hoa văn tinh tế, nhẹ nhàng. Mình là một cô bé, mái tóc đen, ngắn, thân hình nhỏ bé, bước lên cầu, hướng ra phía cổng nơi có ánh sáng vàng vọt của bóng đèn cao áp. Nơi đây như một công viên nhỏ, một cái cổng vòm cũng nhỏ bé, như thể chỉ vừa đủ để cô bé bước qua.
Bước qua cổng vòm, đứng trên vỉa hè, bàn chân đất nhỏ bé như cảm nhận được sự sần sùi của mặt đường, nhưng ấm áp như vẫn còn vương lại hơi ấm mặt trời của một ngày nắng nhẹ. Cô bé đứng đó, chỉ đứng đó, ko một bóng người qua lại, chờ mãi cũng chỉ có một mình, ko biết nên bước tiếp về phía trước, bên trái hay bên phải. Đằng sau là mịt mù tối tăm, ko dám ngoảnh lại nhìn, chỉ cảm giác lành lạnh phía sau lưng. Một cảm giác cô đơn trỗi dậy, ko biết đi đâu về đâu và cũng chẳng có nơi nào để mà đi, mà về.
Trở về ngôi nhà của mình, cô bé đang ngồi trong một căn bếp tồi tàn. Những bức vách được lợp từ lá sơ sài, hở hoác. Một chiếc nồi đen xì vì khói củi được đặt ngay ngắn trên cái bếp kiềng cũng đen xì, nguội ngắt. Cô bé đang ngồi bó gối trên một chiếc ghế gỗ thấp, nhìn chăm chăm vào cái nồi trên bếp.
Cô bé bước ra khỏi bếp, sang căn phòng cũng bằng lá kề sát bên gian bếp, có một chiếc giường gỗ, một chiếc tủ ly cũ kỹ được kê cao trong phòng, trên nóc tủ là một tấm ảnh đen trắng của một người phụ nữ – mẹ của cô bé, mẹ cô bé đã chết vì đau yếu. Chỉ có một tấm ảnh thôi, cô bé ko biết bố mình là ai, giờ đây chỉ còn lại một mình cô bé, ko có một ký ức ấm êm, hạnh phúc nào, chỉ còn lại sự cô đơn và cảm giác bơ vơ, tội nghiệp của một cô bé mới 7-8 tuổi. Toàn bộ, trọn vẹn cảm xúc đó trào dâng trong TÔI, nghẹn lại, nước mắt cứ thế tuôn trào, ko thể kìm nén.
[Hãy tách ra khỏi cô bé đó đi, mình ko phải là cô bé đó] Đối diện với cô bé, nhìn thẳng vào mắt cô bé, TRỜI ƠI, mình hét lên, một khuôn mặt đáng sợ, dị dạng, một nửa khuôn mặt bên trái bất thường, ko có từ nào để mô tả. Từng chi tiết, hiển hiện rõ ràng, cả hình ảnh và cảm xúc. Một cảm giác sợ hãi, cô đơn, bế tắc, tội nghiệp, lẫn lộn lại trào dâng, nghẹn đắng. Mình lại khóc, mệt mỏi dã dời.
Rồi mình thấy cô bé đó đã lớn hơn, là một cô gái tầm hơn 20 tuổi một chút, thân hình nhỏ bé, gầy guộc, cô gái mặc chiếc áo trắng chấm bi đen nhỏ xíu, một chiếc quần đen ko mới nhưng sạch sẽ. Cô gái đang cắm đầu vào một chiếc nồi cơm to bằng nhôm, cô ấy đang chia cơm. Ngẩng đầu nhìn sang, có rất nhiều các bé gái tầm 4-5 tuổi đang ngồi quây vòng tròn, như là một lớp học ở nhà trẻ, mẫu giáo nào đó. Cô gái đeo khẩu trang y tế để che đi khuôn mặt của mình. Sau khi chia cơm xong cô bé bê nồi cơm xuống bếp và trở về căn phòng nhỏ của mình, nơi chỉ có duy nhất một chiếc giường gỗ bé xíu và ngồi đó nhìn chăm chăm ra cửa. Nơi đây đã cưu mang cô bé tội nghiệp ấy, cho cô bé được làm việc, được ăn, được trú thân. Ngày này qua ngày khác, cô bé đó lớn lên, chăm chỉ làm công việc của mình và lại trở về căn phòng nhỏ bé đó, sống một cuộc sống nhạt nhẽo, buồn tẻ, chẳng có mơ ước, chẳng có hi vọng, tách biệt với thế giới, ko bạn bè hay bất cứ mối quan hệ nào với những người xung quanh.
Chẳng có thêm một biến cố nào nữa, cô gái đó yếu dần, nằm thở thoi thóp trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng của mình. Chỉ có duy nhất một hình ảnh lóe lên là khi cô bé đó, vẫn áo trắng chấm bi đen với chiếc quần đen, đội nón lá, đi xe đạp ra khỏi khu nhà đó, đi ra đường (là một nơi vùng núi thanh bình với những con đường nhỏ ngoằn nghèo); rồi cô bé đó ngồi sau một chiếc xe tải, chiếc xe đó như của quân đội, mình cảm thấy như là ở Việt Nam những năm 70. Cô gái ấy đi đâu đó mình ko có thông tin gì thêm, nhưng có cảm giác nhẹ bẫng, như được hít thở không khí trong lành, mát nhẹ, như được kết nối với thế giới vậy.
Cảm xúc chìm dần xuống, hơi thở nhẹ đi, mình ko đi tiếp được nữa, mình thấy mệt.