P.Nga, ngày 8/10/2018
Cảnh đầu tiên là em là một cậu bé khoảng 5-6 tuổi ở trong 1 căn phòng trống, rất ít đồ đạc. Em phải nhìn xung quanh để thấy một cửa đi ra và chạy ra khỏi căn phòng đó. Một người hầu gái chạy đến bảo với em là “Sao lại trốn đi đâu, bố em đã tìm em rất lâu và đang rất tức giận”. Em chạy đến chỗ bố với tâm trạng sợ sệt, và sau đó đã bị mắng rất lâu.
Cảnh tiếp theo là một buổi bố dạy em đi săn. Lúc này em đã lớn hơn một chút, tầm 7-8 tuổi. Hai bố con đi trên 2 con ngựa, bố đi trước và em đi sau. Bố đang đuổi theo một con hươu/nai và nhắm bắn nó.
Tiếng súng vang lên và em bị giật mình. Nhân vật em trong thiền cảm thấy hoảng sợ, run rẩy và người bố phải đưa em về. Khi thiền đến đoạn này thì em cảm thấy nhói ở vai trái nhưng chưa rõ là vì sao. Em nghỉ là chắc do tâm trạng sợ của nhân vật ảnh hưởng đến mình.
Mỗi lần cậu bé làm gì sai ở lớp thì đều bị bố mắng, vì bố cậu là hiệu trưởng của trường cậu học. Nên quãng đời đi học của cậu bé mang đậm cảm xúc lo lắng sợ sệt người bố, và kìm nén cảm xúc suy nghĩ của bản thân.
Một lần cậu bé nhìn thấy bố đánh mẹ trong tâm trạng giận dữ. Dù sợ nhưng cậu bé vẫn chạy ra ôm chân bố để ngăn bố không đánh mẹ nữa. Tâm trạng của cậu bé ngoài sợ hãi còn có thêm sự giận dữ vì không thể bảo vệ được mẹ của mình.
Lớn lên cậu bé cũng có một tình yêu nhẹ nhàng vui vẻ, cảnh hiện ra là cảnh cậu ngồi cùng một cô bạn ở bãi cỏ nói chuyện vui vẻ. Em cảm nhận được nhân vật đã trưởng thành hơn, có sự tự tin hơn so với hồi bé.
Rồi cậu đi lính và ra chiến trường cầm súng chiến đấu. Trên chiến trường khi người đồng đội của cậu bị bắn gục bên cạnh thì kí ức về lần đi săn với bố lại hiện ra, trong giây phút cậu ấy cảm thấy sợ như ngày bé, nhưng tình cảnh bắt buộc cậu đã cầm súng bắn lại quân địch. Sau lần đầu tiên bắn người này, cậu đã viết thư cho bố.
Cảnh tiếp theo là cảnh cậu bị bắn vào vai phải trong đi đang chiến đấu. Lần này em cảm thấy đau ở vai phải và cảm giác rõ hơn lúc trước, và đau một lúc lâu sau khi hết thiền. Cậu bị quân địch bắt đi và bỏ ở khu y tế cho đến lúc chết.
Sau khi xin áng sáng vàng kim bọc vào người cậu và hỏi bài học cuộc đời, em cảm nhận được bài học về lòng dũng cảm. Những cảnh thể hiện rõ rất năng lực của bài học này là cảnh đi săn, cảnh can bố đánh mẹ và cảnh người đồng đội bị bắn. Dòng đời này chưa học được hết bài học này.
Quay về cảnh em cảm thấy năng lựơng bị trục trặc nhất là cảnh bố đánh mẹ. Em hỏi người bố và mẹ đang suy nghĩ gì trong cảnh đó nhưng chỉ cảm nhận được rằng giữa họ không có sự thù ghét mà chỉ có tình yêu thôi. Em hỏi thêm người bố vì sao lại làm thế thì nhận được câu trả lời là người bố do đã từng được nuôi dạy trong môi trường hà khắc nên ông nghĩ rằng việc nghiêm khắc với gia đình là điều bình thường, không biết là việc đó dẫn tới tổn thương của đứa con. Em thấy nhân vật em cũng không còn trách móc người bố nữa.
Theo lời thầy em đưa cậu bé là em và người bố lên healing room và em thấy 2 người đã giải tỏa được các khúc mắc và ôm nhau rồi tan biến đi.
Liên hệ tới cuộc đời này, em thấy rằng khi người thân đối xử với mình theo cách mình không muốn, thì không nên giữ tâm trạng đó cho riêng mình mà nên cố gắng hiểu người kia hơn để biết nguyên nhân sâu sa hơn, có thể khi hiểu rồi mình sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Em có cảm nhận là người bố trong timeline này đã được đầu thai tới kiếp này nhưng em chưa nhận ra được đó là ai, chỉ nhìn được là có khuôn mặt đẹp thôi 😊), và cảm nhận được là người đó không phải bố trong hiện tại của em.