Thằng chân, thằng tay và cái Ngã

Thằng chân và thằng tay vốn là 2 thằng có nhiệm vụ khác nhau nhưng bị gắn liền trong cùng 1 cơ thể. 2 thằng luôn khó ở với nhau vì khác nhau và không đồng nhất về cách làm việc.

Thằng chân chỉ có việc là đi, nên nó ghen tị với những thứ mà nó không được cầm nắm sờ, nó không trải nghiệm được những bề mặt phức tạp như thằng tay. Trong khi thằng tay thì ngoài việc cầm, nắm, sờ… thêm cả với thì nó cứ phải phụ thuộc vào thằng chân. Chỗ nào gần thì nó tự chủ được nhưng với khoảng cách xa mà thằng chân không chịu hợp tác thì nó không sao làm được việc cần thiết. 2 thằng cứ thế hục hặc với nhau.

Cho đến 1 ngày thằng tay không chịu được, nó quay xuống bấu thằng chân.

Thằng chân thấy đau quá giơ chân định quờ lại nhưng quờ không trúng thằng tay mà lại trúng thằng mặt.

Thằng mặt bị sưng mặt đau quá lại dùng tay ôm và xoa xoa suốt. Thế là khi thằng mặt đau thì thằng tay phải hoạt động nhiều hơn và khốn khổ là thằng chân cũng phải hoạt động nhiều hơn vì phải đi đến bệnh viện chữa cho thằng mặt.

Bấy giờ thằng người (là thằng duy nhất hiểu được sự kết nối giữa thằng chân, tay, mặt) cũng uể oải vì sự mất cân bằng của nó. Thế là nó quyết định đi thiền định để cho cơ thể khỏe lại.

Nó bắt đầu lắng nghe được cơ thể nó, và mới thấy rằng hóa ra mấy bộ phận của nó cãi nhau chí chóe.

Khổ nỗi, nó cần cả chân, cả tay và cả mặt. Là 1 cơ thể thống nhất nên nó dễ dàng hiểu được sự kết nối trong khi các bộ phận rời rạc thì không.

Nó nói chuyện với chân, tay, và truyền 1 thông điệp là chúng mày phải chấp nhận sự khác biệt của nhau vì mỗi đứa có nhiệm vụ khác nhau. Việc chính là phụng sự cơ thể chứ không phải phục vụ sở thích của nhau.

Thằng chân thì có vẻ nghe và thôi không quan tâm đến thằng tay nữa mà chủ yếu lo việc của mình. Tuy nhiên thằng tay có vẻ không được tin cái thông điệp cho lắm và tiếp tục khích bác và bấu véo thằng chân.

Các bộ phận khác thấy thằng tay này không chịu làm việc, lại còn cản trở hoạt động của thằng chân thế là nhao nhao lên biểu tình vì chúng nó phải hoạt động nhiều hơn. Thằng người thấy thế, quá mệt mỏi nên quyết định phế bỏ thằng tay.

Và như thế là từ mâu thuẫn với 1 mình thằng chân, thằng tay bị bỏ rơi….. và trở thành phế vật. Nó bị tan rã và hòa với cát bụi trở để rồi mất thêm cả triệu năm nữa để được tái sinh và tiếp tục tiến hóa với vai trò chân để hiểu công việc của chân.

Và thế là nó xin hứa sẽ hợp tác nếu cần chứ không gây xích mích với bộ phận nào nữa.

Nếu thượng đế được ví như 1 bản thể con người hoàn thiện thì chúng ta cũng chỉ là 1 cái móng chân hay móng tay của người mà thôi.

-The Golden Ages-

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *