Tôi tìm đến thầy, mang theo nỗi trăn trở trong lòng. Ngồi trước thầy, tôi hỏi:
– Thưa thầy, vì sao con luôn cố gắng sống lương thiện, nhưng vẫn cảm thấy khổ? Trong khi đó, những người sống ác lại thấy họ sống rất tốt?
Thầy mỉm cười, ánh mắt hiền hòa:
– Con khổ, bởi trong tâm con vẫn còn điều ác. Một người lương thiện thật sự sẽ không mang khổ trong lòng. Còn những người mà con cho là ác, chưa chắc họ đã ác như con nghĩ.
Nghe vậy, tôi không phục, liền phản bác:
– Làm sao có thể như vậy được? Con luôn cố gắng sống tốt, con không có ác tâm nào cả!
Thầy nhẹ nhàng nói:
– Nếu con thật sự không có ác tâm, con đã không thấy khổ. Hãy kể ta nghe những nỗi khổ của con, ta sẽ chỉ con thấy điều ác đang tồn tại trong con.
Tôi bắt đầu kể:
– Con khổ vì thu nhập thấp, nhà cửa chật chội. Nhìn người khác giàu có, dù không có học thức gì, con thấy không phục. Còn con, dù học hành đàng hoàng, lại sống thiếu thốn. Thêm nữa, người thân đôi khi không nghe lời khuyên của con, khiến con rất khó chịu.
Nghe xong, thầy gật đầu, nụ cười vẫn không đổi. Thầy từ tốn giải thích:
– Thu nhập của con đủ sống, nhà của con đủ để ở. Nhưng vì con muốn nhiều hơn, nên con mới cảm thấy khổ. Sự ham muốn ấy chính là lòng tham, mà lòng tham cũng là một loại ác tâm.
Thầy tiếp tục:
– Con không phục khi thấy người khác giàu có, đó là tâm đố kỵ. Đố kỵ cũng là một ác tâm. Con tự cho mình có học thức, xứng đáng hơn họ, đó là tâm kiêu ngạo, cũng là một ác tâm khác. Còn việc con nghĩ rằng học thức thì phải đi đôi với giàu có, đó có lẽ là sự ngu muội. Vì giàu nghèo không do học thức, mà do nhân quả từ đời trước, cũng như do nỗ lực cố gắng phấn đấu cả về tu dưỡng lẫn kiên trì đời này. Tâm ngu muội ấy cũng là một ác tâm.
– Với người thân, con buồn khi họ không nghe lời mình, nghĩa là con chưa đủ bao dung. Hẹp hòi với người khác, ngay cả người thân, cũng là một dạng ác tâm.
Thầy kết luận:
– Lòng tham, đố kỵ, kiêu ngạo, ngu muội, hẹp hòi… Những điều đó tồn tại trong con, nên con mới khổ. Nếu con loại bỏ chúng, nỗi khổ cũng sẽ biến mất.
Tôi im lặng, suy nghĩ về những lời thầy nói. Thầy nhìn tôi, tiếp tục:
– Hạnh phúc không nằm ở việc con có bao nhiêu tiền hay thành công ra sao. Hạnh phúc là ở cách con nhìn cuộc sống. Nếu con biết bằng lòng, sống lạc quan và bao dung, nội tâm con sẽ an nhiên.
– Khi thấy người khác giàu có, hãy vui mừng thay cho họ. Đừng để sự đố kỵ làm con đau khổ. Khi con khiêm tốn, không tự cao tự đại, con sẽ nhìn thấy bản thân còn gì cần sửa đổi. Người biết sửa mình sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn, và rồi con sẽ thấy cuộc sống tròn đầy, thanh thản.
Thầy dừng lại, rồi kết luận:
– Nội tâm giống như bầu trời, hãy bao dung tất cả để thấy mình mênh mông khoáng đạt biết chừng nào.
Lúc này, tôi mới hiểu ra. Bấy lâu nay, tôi luôn nghĩ mình là người tốt, nhưng thực ra, những ác tâm nhỏ nhặt vẫn âm thầm tồn tại trong tôi. Chính chúng làm tôi khổ. Nếu không gặp thầy, có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ nhận ra điều đó.
Tôi cúi đầu cảm tạ, lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
~ Sưu tầm.