Sự thật là gì?

…Bởi vì chúng ta không hiểu rõ về chính chúng ta, những xung đột của chúng ta, những phản ứng của chúng ta, những đau khổ của chúng ta, nên chúng ta mới nương tựa các vị đạo sư, người mà chúng ta nghĩ sẽ giúp đỡ chúng ta được tự do khỏi sự hoang mang đó.

Thật ra chúng ta chỉ có thể hiểu rõ về chính mình trong sự liên hệ với hiện tại, và chính sự liên hệ đó là Thầy của chúng ta, chứ không phải người nào khác bên ngoài.

Nếu bạn không hiểu rõ sự liên hệ đó, thì bất kỳ điều gì vị đạo sư nói ra cũng đều vô ích, bởi vì nếu bạn không hiểu rõ mối quan hệ mà bạn đã thiết lập với tài sản, với con người, với những ý tưởng của chính mình, thì ai có thể giải quyết được sự xung đột bên trong bạn?

Muốn giải quyết sự xung đột đó, chính bạn phải tự hiểu rõ nó, điều đó có nghĩa là bạn phải nhận biết được chính mình trong những mối liên hệ đó. Để có thể nhận biết, không đạo sư nào là cần thiết.

Nếu tôi không hiểu rõ về chính tôi, một vị đạo sư có lợi ích gì?… Họ có thể chỉ rõ cho bạn cách làm, nhưng bạn phải tự làm tất cả mọi việc, nhưng bởi vì bạn không muốn đối diện với sự thật về chính mình, bạn chuyển trách nhiệm đó sang vị Thầy của mình.

Tuy nhiên vị đạo sư ấy cũng không thể giúp bạn được gì, nếu bạn không hiểu rõ về chính mình, dù chỉ là một chút. Không một đạo sư nào, không một quyển sách hay kinh thánh nào có thể cho bạn sự hiểu biết về chính mình. Chỉ có chính bạn mới làm được điều đó…

Bạn chính là nguyên nhân của tất cả mọi sự hiểu lầm và hoang mang, và chỉ bạn có thể giải quyết được những sự xung đột bên trong ấy khi hiểu rõ về chính mình trong tất cả các mối quan hệ mà bạn đang mang vác theo. Bạn không thể tìm được sự thật nhờ vào bất kỳ người nào khác. Làm sao bạn có thể?

Chắc chắn, sự thật không phải là cái gì đó đứng yên, nó không nằm một chỗ cố định, nó không phải là một kết quả, là một kết thúc, hay một mục đích. Ngược lại, nó đang sống, vô cùng linh động, luôn mới mẻ, tinh khôi. Làm thế nào sự thật có thể là một kết thúc? Nếu sự thật là một điểm cố định, nó không còn là sự thật, lúc đó nó chỉ là một quan điểm. Sự thật luôn là cái không thể biết (bất khả tri), nên một tâm trí đang tìm kiếm sự thật sẽ không bao giờ tìm được nó. Bởi vì tâm trí được tạo thành từ những cái đã biết, nó là kết quả của quá khứ, kết quả của thời gian – điều đó bạn có thể tự quan sát mà thấy ra.

Vì tâm trí là công cụ của những cái đã biết, nên nó không thể tìm ra sự thật vốn không thể biết ấy. Tâm trí chỉ có thể chuyển động từ cái đã được biết này sang cái đã được biết khác. Khi tâm trí tìm kiếm sự thật, cái mà nó đã đọc được trong những quyển sách, “sự thật” đó chỉ là nó tự tưởng tượng ra, hoàn toàn không có thật!

Sự thật là cái đang là, đang xảy ra, nhưng một tâm trí tìm kiếm sự thật, tìm kiếm Thượng đế, thì chỉ có thể tìm thấy cái đã xảy ra, đã biết trong quá khứ. Khi bạn suy nghĩ về Thượng đế, Thượng đế của bạn chỉ là sự chiếu rọi từ suy nghĩ của riêng bạn, Thượng Đế của bạn chỉ là kết quả của những ảnh hưởng, quan niệm từ xã hội bên ngoài.

Bạn chỉ có thể suy nghĩ về cái đã biết, nhưng không thể suy nghĩ về cái bạn chưa biết, vì vậy nên bạn không thể tập trung suy nghĩ về sự thật. Khoảnh khắc bạn suy nghĩ về sự thật, thì “sự thật” đó chỉ là ảo tưởng do bạn tự-phóng chiếu ra từ những cái đã biết.

Nếu bạn suy nghĩ về sự thật, thì nó không còn là sự thật nữa. Bạn cũng không thể theo đuổi sự thật! Bạn chỉ có thể theo đuổi cái đã biết, chứ không thể theo đuổi sự thật vốn không thể biết, vì đó là một hành trình vô vọng!

Sự thật không thể được tìm kiếm, nó sẽ tự đến với bạn, nó sẽ tự phơi bày trước bạn. Đó là chiều duy nhất!

Chỉ khi tâm trí hoàn toàn không còn bị hành hạ bởi những cái đã biết, không còn bị trói buộc bởi chúng, chỉ đến lúc đó sự thật mới có thể hiện diện. Sự thật ở trong mỗi chiếc lá, trong mỗi giọt nước mắt. Nó phải được trực nhận từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc.

Không ai có thể dắt bạn đến với sự thật, và nếu bạn đang bị dẫn dắt, thì bạn chỉ có thể đến chỗ cái đã được biết mà thôi…

Krishnamurti

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *