Phật đã không cho bạn bất kì đề mục nào để thiền về nó. Ông ấy đã không bảo bạn thiền về Thượng đế, ông ấy cũng không bảo bạn thiền về mật chú, không bảo bạn thiền về hình ảnh. Ông ấy chỉ bảo bạn hãy làm những điều nhỏ trong cuộc sống một cách thật trọn vẹn, với nhận biết và thảnh thơi.
Khi bạn ăn, hãy ăn một cách toàn bộ – nhai một cách toàn bộ, nếm một cách toàn bộ, ngửi một cách toàn bộ. Chạm vào bánh mì, cảm thấy hình thể bánh. Ngửi mùi bánh mì, và cảm nhận hương vị. Nhai nó, để cho nó tan biến vào trong con người bạn, đó chính là bạn đang thiền. Và thế là thiền không hề tách rời khỏi cuộc sống.
Bất cứ khi nào thiền tách rời khỏi cuộc sống, tách khỏi những gì đang xảy ra thì đã có cái gì đó sai.
Khi thiền trở thành phủ định cuộc sống đang là, thì người ta bắt đầu nghĩ về việc đi tới các tu viện, hay trốn lên hang động nào đó trên đỉnh Himalaya. Người ta muốn trốn khỏi cuộc sống, vì cuộc sống dường như làm họ xao lãng khỏi thiền. Thật hoàn toàn sai lầm.
Cuộc sống không làm thiền xao lãng, cuộc sống trái lại là cơ hội cho thiền. Khi bước đi, luôn biết hơi thở đi vào, hơi thở đi ra. Bạn đang đưa một chân lên trước, quan sát, và cảm thấy nó từ bên trong. Rồi chân đang chạm đất, và cảm thấy cái chạm của đất. Kìa chim đang hót, và mặt trời đang lên…
Khi bạn nhạy cảm một cách đa chiều. Trí tuệ của bạn sẽ tăng lên, bạn trở nên hiểu biết hơn, sắc bén hơn, sống động hơn, tinh tế hơn. Vì cuộc sống chính là Thượng đế, không có Thượng đế nào khác. Bóc cam và nhận biết đa chiều về nó – ngửi mùi bay ra từ nó, cảm, chạm, nếm.
Thế thì một quả cam nhỏ, một quả cam bình thường được biến đổi bởi phẩm chất của tâm thức mà bạn mang vào nó.
Nếu cuộc đời có thể được sống theo cách trọn vẹn và toàn bộ như thế thì Phật giáo không phủ định cuộc sống – trái lại nó khẳng định cuộc sống. Nó không lôi bạn ra khỏi cuộc sống – nó đưa bạn vào trong cuộc sống, tới cốt lõi sâu nhất của nó. Nó đem bạn vào trong điều huyền bí của nó…
Lời cầu nguyện mà bạn chỉ có thể làm trong đền chùa, thiền mà bạn chỉ có thể thực hiện trong hang động trên Himalaya chẳng giá trị gì mấy, vì bạn không thể làm được nó trong hai mươi bốn giờ. Ngay cả người sống trong hang động Himalaya sẽ phải đi xin thức ăn, sẽ phải nhặt củi cho mùa đông đang tới, sẽ phải tự bảo vệ mình vì mưa gió, sẽ phải nghĩ tới cái gì đó để bảo vệ mình trong đêm trước thú hoang.
Ngay cả trong hang thì người tu sĩ cũng sẽ phải làm cả nghìn lẻ một thứ. Bạn không thể đơn giản thiền trong hai mươi bốn giờ được, điều đó là không thể được.
Nhưng Phật đã biến điều đó thành có thể. Ông ấy nói: Đừng tách thiền khỏi cuộc sống – hãy để chúng là cùng nhau.
Biến từng cơ hội của cuộc sống thành thiền. Hãy sống bình lặng với nhận biết tràn đầy, tỉnh táo, quan sát và trọn vẹn chứng kiến…