“Nếu có kiếp sau, tôi muốn là một cái cây, đứng giữa cuộc đời, không vui không buồn. Một nửa yên trong lòng đất, một nửa bay trong gió, một nửa chìm trong bóng mát, một nửa tắm trong nắng trời. Vô cùng trầm mặc, vô cùng kiêu ngạo. Không cần dựa dẫm, không cần kiếm tìm ai.”
Trong cuộc sống con người nhiều bề bộn và phức tạp, để chúng ta duy trì được một cái đầu “lạnh” bình tĩnh và trái tim “nóng” ngập tràn hạnh phúc thật sự chẳng dễ dàng gì. Có nhiều người phải trải qua rất nhiều thăng trầm, nhiều biến cố, nhiều bài học mới lĩnh ngộ được cách sống hòa nhã với cuộc đời. Ấy thế mà, đôi lúc tưởng chừng là đã viên mãn rồi thì tất cả mọi thứ lại được tung hê hết thảy để cho người ta lại thêm một lần nữa chìm trong “bóng tối linh hồn” giữa cuộc đời nhiều bất ngờ này.
Hãy quan sát một cái cây, từ lúc nhỏ cho đến khi sinh trưởng cành lá xum xuê mà có khi nào tránh khỏi được những cơn bão và biết bao mùa nắng mưa. Chúng âm thầm lặng lẽ mà lại kiên cường biết bao, không oán than cũng chẳng cầu thị, cứ thế biên niên qua tháng năm dài, chấp nhận là một cái cây và đến mùa vẫn thay lá rồi khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời đấy thôi!
Hãy có lòng tin, để sống trong sự vững chãi của giây phút hiện tại và hướng về tương lai. Tình yêu vẫn luôn ở đây, bao xung quanh chúng ta.
Sáng nay, vẫn thức dậy rất sớm, ngồi dậy vào một chỗ quen thuộc để cầu nguyện, chưa mở cánh cửa sổ, nhìn thấy ánh sáng nhạt nhòa đã chiếu xuyên qua những lớp cửa kính và khe cửa, ngửi thấy mùi sương mai và tiếng chim líu lo ngoài hiên nhà.
Hôm nay, tôi dự định dành một ngày đi tản bộ công viên, màn đêm u ám vẫn cố gắng ở lại trên bầu trời rộng lớn, chưa có dấu hiệu của ánh hồng buổi sáng.
Nhưng có lẽ tôi thấy chút ánh sáng hồng le lói cuối chân trời. Trong lòng luôn bị thôi thúc kêu gọi “Hãy bước đi. Hãy vững tin”. Sau một hồi nấn ná, chậm chạp chuẩn bị bữa sáng, tôi quyết định mình sẽ ra ngoài, thả hồn vào thiên nhiên về phía nơi có ánh sáng màu hồng ấy.
Dù đêm vẫn xanh mướt. Đêm vẫn chưa tan thì những tán cây ngoài kia vẫn vươn mình về phía ánh sáng. Đúng vậy, trong Kinh Thánh nói rằng sự khóc lóc chỉ đến trọ ban đêm, “trọ” thôi mà. Trọ thì sẽ rời khỏi.
Hết hạn ở thì phải rời khỏi. Đêm qua đi, ngày sẽ tới, và cây vẫn là cây.
Nó có biết vấn vương chuyện quá khứ hay vọng tưởng chuyện tương lai; hoặc so sánh mình với một tán cây nào khác vì vẻ ngoài và độ lớn, độ xanh mướt của nó rồi cảm thấy e ngại, tủi thân mà chần chừ phát triển?! Nó vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ quang hợp và đem chất dinh dưỡng đi nuôi cho toàn bộ sự sống của cây.
Mọi thứ đều cần có thời gian.
Một cái cây muốn tồn tại, muốn cắm rễ sâu vào lòng đất, muốn ra nhánh, đâm chồi nảy lộc, vươn cao và tỏa bóng mát đều cần có thời gian. Con người cần thời gian, nỗi buồn và sự tuyệt vọng cần thời gian. Tất cả chúng ta đều cần thời gian.
Có lẽ đấy là cái hay cái thi vị, bởi cuộc sống đôi khi cần biết có ban đêm mới biết ban ngày, cần biết có đau thương mới biết cái hạnh phúc, cần biết cách kiên nhẫn mới biết cách trân trọng, cần biết đâu là nỗi sợ mới nhận ra tình yêu.
Cần ở trong bóng tối đủ lâu mới muốn sống trong ánh sáng. Cần phải mất mới có được.
Cuộc sống chính là vậy! Mỗi mặt trái và phải đều làm tốt nhiệm vụ của nó. Những góc khuất và những khoảng thời gian chìm trong bóng tối linh hồn, con người ta mới học cách kiên cường đứng dậy vươn lên để tỏa sáng một thứ ánh sáng do chính mình tự thắp lên từ bên trong. Và đó cũng chính là thứ ánh sáng vững bền và chắc chắn nhất mà không ai có thể tước đoạt được mà mỗi người ai cũng đều có.
Đằng sau những sự nhọc mệt, những đôi mắt trũng xuống như thung lũng, cơn giận u ám sẽ chấm dứt vì không có đêm nào hoàn hảo.
Nhưng buổi sáng luôn có sự vui mừng, và khoảng khắc ấy đã đến.
Dù tôi chưa thấy gì sau bức màn đêm tối đó, bằng tình yêu và đức tin, từ trong sâu thẳm, tôi biết rằng nó có thật, và nó đang diễn ra. Tôi bắt đầu rảo bước trên con đường mình đi, từng bước một chậm rãi và cảm nhận thật sâu sắc tiếng gọi đến từ bên trong. Dù cho đang bước đi trong màn sương mờ ảo đen tối đó, tôi vẫn thấy được “Một mặt trời hồng chói lọi trong linh hồn tôi”.
Và tôi thả mình trôi về phía mặt trời hồng ấy. Chấp nhận, thuận theo dòng chảy tự nhiên và cùng hòa mình vào nó.
Tố Hữu từng viết:
“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim”
Mọi thứ khiến tôi chợt bừng tỉnh sau giấc mộng dài. Bình an và tình yêu lan tỏa khắp cơ thể tôi đến mức tôi cảm nhận nó xuyên ra từng kẽ lỗ chân lông và sợi tơ mỏng của mình. Có một thứ ánh sáng từ bên trong mình như được phát sáng khiến mọi người xung quanh dừng chân, ngước mắt lên ngắm nhìn và mỉm cười. Vài người bước lại chào hỏi, tôi lịch sự mỉm cười và đáp lời.
Chàng đang đến. Và muông thú đã thức dậy hót líu lo. Những bông hoa chợt nở rộ khoe sắc. Người ta lại cười nói, bắt tay nhau, ôm vai nhau, lại gần nhau, như chẳng hề có một cơn ác mộng nào đã từng trôi qua đêm dài. Người lại gần người, gần hơn ngày xưa, để bù lại những ngày cách ngăn, ngày xưa.
Nếu như ai đã từng trải qua “đơn độc” một mình bước đi trong “bóng tối”, cũng từng loay hoay kiếm chút hi vọng bên ngoài, hay tự mình thắp lên ngọn đuốc “ánh sáng bên trong”; đều là những con người dũng cảm và có nội lực mạnh mẽ. Đó chẳng phải là “sống như một cái cây” hay sao! Một nửa yên trong lòng đất, một nửa bay trong gió, một nửa chìm trong bóng mát, một nửa tắm trong nắng trời. Vô cùng trầm mặc, vô cùng kiêu ngạo.
Càng lớn càng trải nghiệm nhiều, sẽ nhiều hơn một lần chúng ta lại chìm vào màn đêm u ám đó. Nhưng dẫu có sao vì còn có ngày mai. Ánh bình minh sẽ thắp sáng và soi rọi những góc khuất bên trong bạn. Để rồi, mỗi lần như vậy, từng “lớp màn đêm u tối” trong ta sẽ rời đi, để chúng ta lại càng tỏa sáng, càng vươn cao, vươn xa hơn nữa. Ngày xưa, có thể còn quá non yếu trước những sóng gió, nên cần nương tựa bóng mát.
Để sau này, khi tích lũy được nhiều trải nghiệm, nhiều chất dinh dưỡng từ chiếc “rễ cây” nội tâm bên trong, gieo trồng những hạt giống giá trị đích thực, ta sẽ từng ngày hướng về phía mặt trời hồng, ngày càng đứng vững, không cần dựa dẫm, không cần kiếm tìm ai.
Writer | Mai Xuân Dung
Nguồn:thesoulreunion