Một bà cụ đang ngồi trên toa tàu:
Một phụ nữ vừa mới lên tàu sau mang đủ thứ lỉnh kỉnh, miệng lẩm bẩm, đến ngồi bên cạnh, đẩy mạnh trúng bà cụ. Bất bình, anh thanh niên bên cạnh hỏi tại sao bà không phản ứng và bảo vệ quyền lợi mình. Bà cụ mỉm cười và trả lời:
“Đâu cần phải cãi cọ vì chuyện nhỏ như thế, có đi chung với nhau lâu đâu! Ga tiếp theo, tôi xuống tàu rồi.”
Một câu nói rất bình thường nhưng suy ngẫm kỹ, có thể chứa đựng một triết lý sống sâu sắc.
Nếu chúng ta có thể ý thức rằng cuộc đời của chúng ta trong cõi tạm này thật ngắn ngủi, thì hơi đâu mà tốn công nhọc sức với những chuyện nhỏ nhặt không đáng.
Có ai làm mình tổn thương?
Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!
Có ai phản bội, ức hiếp, sỉ nhục mình?
Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!
Dù người ta có gây ra cho chúng ta buồn phiền gì chăng nữa, hãy nhớ rằng: có đi chung với nhau lâu đâu!
Chúng ta hãy sống sao không thẹn với lòng. Nhẫn nhịn không đồng nghĩa với hèn nhát, nhu nhược, mà đòi hỏi sức mạnh, long trắc ẩn.
Chuyến đi chung của chúng ta trong cõi đời dưới thế này ngắn ngủi lắm và không đi trở ngược lại được.
Không ai biết chuyến đi của mình dài bao lâu! Người dù thương dù ghét, biết mai này có còn gặp lại hay không? Hay còn gặp nhau bao lâu nữa? Biết đâu trạm dừng tới, mình hay người đã phải xuống rồi.
Chuyến đi ngắn lắm, ngắn đến nỗi giật mình nhìn lại xung quanh có mấy ai đang đi chung nữa.
Ngoảnh đi ngoảnh lại cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không.
Khi ta ra đời và lên tàu, ta gặp những người mà ta ngỡ rằng họ sẽ đi cùng mình suốt cuộc hành trình, đấy là cha mẹ ta. Sự thật thì khác hẳn, họ xuống một sân ga dọc đường, bỏ ta ở lại với nỗi buồn đau vô hạn. Ta cảm thấy sự trống vắng mênh mông.
Dù sao, cũng có những người khác lên tàu và trở nên rất quan trọng đối với ta. Đó là anh chị em, người yêu và bạn hữu, những người mà ta thương mến. Nhưng cũng có những người khách lạ chỉ ngồi cùng ta một chặng, rồi họ lặng lẽ rời đi. Ta sẽ gặp những người xem cuộc hành trình như một chuyến rong chơi, có những người bạn đồng hành sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến họ.
Ta ngỡ ngàng vì có vài hành khách mà mình mến thương lại ngồi trên một toa xe khác, ta bơ vơ một mình trong suốt cả chuyến đi. Dĩ nhiên, không ai có thể ngăn cản ta đi tìm họ khắp nơi trên con tàu. Nhưng buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ, vì chỗ ấy đã có người đến trước. Và khi xuống tàu, họ để lại cho ta nỗi nhớ khôn nguôi.
Hành trình của cuộc đời như thế đó: đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, hạnh phúc và đớn đau, gặp gỡ và chia tay.
Chúng ta cũng không biết lúc nào mình sẽ vĩnh viễn xuống tàu. Ta cũng không biết được người bạn đồng hành của mình sẽ xuống lúc nào.
Bởi vậy, chừng nào còn đồng hành bên nhau, xin được sống trọn vẹn cho nhau những điều tốt đẹp, tử tế.