Đầu tư mạo hiểm

Có rất nhiều người, đặc biệt là phụ nữ mang trong lòng nỗi cay đắng sâu sắc vì những tận tụy không được đáp đền. Thông điệp của họ hầu như rất giống nhau: “Tôi đã hết lòng vì…. mà cuối cùng chả thu được gì, và kết quả là trắng tay”.

Đối tượng mà họ đã “hết lòng” ấy có thể là bè bạn, người tình, vợ chồng, con cái… hay là một công việc, một đam mê khoa học hay nghệ thuật, hoặc chức vụ, danh vọng, thậm chí đất nước, thể chế…. tóm lại là bất cứ thứ gì.

Nỗi cay đắng này không có gì khác một người đầu tư thất bại. Nhưng một nhà kinh doanh đầu tư sai thì chỉ mất tiền thôi, những người đã “hết lòng” kia mất những thứ còn quý giá hơn nhiều: Năm tháng, nhiệt huyết, tình cảm, khát vọng… và những giấc mơ. Những giấc mơ về một sự viên mãn, như mùa quả chín trên mảnh đất đã được ươm trồng bằng bao tâm huyết.

Thực ra thì, sâu bên trong, nguyên nhân của nỗi cay đắng ấy nằm ở một chỗ khác, mà người ta thường không biết. Nguyên nhân ấy chính là sự bỏ lỡ niềm vui hồn nhiên, vô ưu của những giây phút sống.

Người làm vườn hạnh phúc ngay khi xới dất, gieo hạt, chăm bón, chứ không cần chờ lúc hái quả. Vậy thì khi đã trông chờ “đạt được gì”, ta đã bỏ qua sự thăng hoa ấy, sự rộn ràng ấy, niềm trìu mến sâu sắc ấy, đã bỏ lỡ những tháng ngày hạnh phúc.

Và cũng vì “đầu tư mạo hiểm” nên đôi khi ta đã cố gắng quá sức, đã cưỡng ép bản thân, đã tự tạo áp lực cho mình, chứ nếu ta làm bất cứ thứ gì chỉ từ niềm vui của sự sáng tạo thì ta sẽ biết điểm dừng, sẽ biết đến đâu là đủ, và không bao giờ gặp phải nỗi chua chát của thất bại.

Chăm sóc một người ư, hãy chăm sóc với sự dịu dàng tự thân, không mảy may chờ đợi đáp đền, và hãy ý thức rằng mỗi cử chỉ, mỗi hành động yêu thương đó ta làm là cho chính mình, là một nhành hoa ta đặt lên điện thờ của vị Phật bên trong mình. Thế thì hành động ấy là đầy đủ, người không nợ gì ta và ta không nợ gì người, nhân quả không tiếp diễn. Nếu ngày mai ta quên người hoặc người quên ta cũng là bình thường. Không đợi chờ sẽ không có cay đắng.

Phấn đấu vì một mục đích nào đó ư. Nếu công việc mà ta phấn đấu ấy khiến tâm hồn ta nở hoa thì cứ làm nó, sáng tạo hết mình, như thế kết quả ra sao có gì là quan trọng. Thời gian sống hết mình trong sáng tạo mới là quan trọng. Ta đã không bỏ lỡ nhịp điệu say đắm ấy của cuộc sống.

Và vì luôn coi trọng sự nở hoa của tâm hồn ta sẽ tự biết có những mục đích nào ta không hướng đến và đánh đổi mọi thứ cho nó, để không mang theo cả sự ân hận và chua xót.

Sống vì mình là cách sống hiền minh và dễ dàng, chỉ cần gạt bỏ đi ảo tưởng về sự “quên mình”, sự “cao cả”, sự “hy sinh”, những cái bóng lòe loẹt, mê sảng ấy của bản ngã cần phải tan biến đi để ta nhận diện một sự thật rõ ràng, đó là sống cho bản thân, cho vị Phật bên trong của bản thân, cho từng khoảnh khắc linh thiêng được đất trời trao ban, chính là cách yêu thương duy nhất ta có thể làm cho bất cứ ai, mà không để lại tro tàn của những niềm uất hận.

Như là nước cứ trôi đi nhẹ nhàng bình thản, không lưu giữ bất cứ thứ gì bởi vì bản thân việc tuôn chảy là niềm phúc lạc vô bờ bến.

-Đinh Hoàng Anh-

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *