Bản ngã và cái nhìn của cảm xúc

Chúng ta đều đang quay cuồng trong những mớ cảm xúc phức hợp mà bản ngã đã tinh vi cài đặt vào trong mỗi cá thể. Mỗi ngày trôi qua chúng ta đồng hoá mình với hàng nghìn cảm xúc: vui, buồn chán, ghen tị, giận hờn, tủi thân, hưng phấn và trong đó cái thường thấy nhất là sự Tức giận.

Khi 1 cảm xúc xuất hiện, nó đến rất nhanh và chiếm trọn toàn bộ không gian tri thức của ta mà ta ko hề hay biết. Ta nhanh chóng đồng hoá với nó và tạo thành 1 cá thể điên rồ ngay vào lúc ta chấp nhận kết nối với cảm xúc ấy, ví như khi tức giận và đồng bộ với tức giận, ta biến mọi thứ xung quoanh mình đều trở thành nạn nhân của cái Ta- Tức Giận ấy: gào thét, nói nhiều, văng tục gây tổn thương liên tiếp đến những nạn nhân xung quoanh ta.

Ví như khi buồn chán, ta kết nối và đồng hoá mình với cảm xúc ấy, và cái Ta-Buồn Chán ấy sẽ biến ta thành kẻ buồn chán nhất hành tinh, việc đầu tiên là ta sẽ gây tổn thương cho chính mình, kéo toàn bộ cảm xúc và tinh thần xuống khiến các cơ quan trong cơ thể mỏi mệt, trì trệ, uể oải và ta sẽ chằng còn kết nối được với cái sự đẹp tuyệt diệu của cuộc sống nữa.

Khi cái Ta-Buồn Chán được kích hoạt mà chúng ta không tỉnh táo nhìn nhận ra nó, xu hướng rất dễ thấy là Ta đi kiếm người khác để sẻ chia câu chuyện buồn chán của mình, Ta kể nó ra với người khác và cái cảm giác người kia nói : thông cảm, khổ thế nhỉ, thương quá.. làm cho chúng ta cảm thấy thoả mãn với cơn khổ lúc ấy của mình, như thể ta là nạn nhân của cả vũ trụ. Việc này liên tiếp diễn ra trong nhiểu năm tháng khiến ta đánh mất mình mỗi khi gặp cái Ta-Buồn Chán, và thói quen biến mình thành nạn nhân, trung tâm của nối buồn.. cần được sự quyên góp tình thương trở thành 1 dạng nghiện. Ta nghiện các trải nghiệm dạng cảm xúc này để được thoả mãn bản ngã “ bất hạnh nhất vũ trụ “.

Ngày qua ngày mỗi cơn bão cảm xúc đến và đi đánh văng chúng ta ra khỏi thực tại của mình, có cơn bão nhỏ, có cơn bão lớn..và khi ta thực sự đánh mất mình trong guồng xoáy của những cơn bão thì thực tại sẽ không còn, ta như kẻ mộng du không còn biết mình nên neo vào đâu trong đời nữa.

Việc cấp thiết nên làm là ngay lập tức trở thành tâm của tất cả các cơn bão xúc cảm. Bão to, gió to, lốc xoáy mạnh đến mấy thì ở giữa Tâm lốc xoáy luôn là nơi yên bình nhất, trong lành nhất. Chỉ khi nào ta là cái Ta-Bình Yên của mình thì mọi thứ trôi nổi bão tố xung quoanh mới không thể cuốn ta đi được, ví như ngọn hải đăng luôn vững vàng và dịu êm trước sự cuộn trào của biển cả..

Cảm xúc cứ đến, buồn chán, tức giận cứ đến, chúng ta thừa nhận sự có mặt của các cảm xúc này nhưng tuyệt nhiên không đồng hoá với chúng..khi chúng đến mà không có nơi để bám víu vào, thì chỉ trong 1 vài khoảnh khắc sẽ tự biến mất. Và khi đã làm như vậy được 1 vài lần, chúng ta sẽ dần nhận ra thực sự mình là cái an bình, cái sâu lắng bên trong..chỉ khi cái Tâm phiền não thôi không còn quấy nhiễu được bạn, thì hoa sẽ nở trong khu vườn tâm trí, tình yêu thuần khiết trong sáng sẽ được ươm mầm, ánh sáng sẽ soi vào những nơi u tối nhất và đẩy bóng đen ra khỏi bạn ..

Chúng ta cần dũng cảm đối mặt với những cảm xúc này, không chạy chốn. Không vì 1 cảm xúc tức giận hay buồn chán ( 2 thứ này luôn đi song hành với nhau ) mà quyết định sẽ đi uống rượu, đi tìm người chia sẻ với tâm lí nghiện sự thương hại, hoặc đi đâu đó để trốn chạy nó. Vì giả sử lúc này ta tìm vui để lấp đi nó những nó vẫn luôn hiện hữu, vẫn ẩn sâu trong các lớp tâm trí mà mỗi khi ta nghĩ đến thì kỉ niệm lên quan đến cảm xúc ấy lại về. Xin hãy bình ổn tâm trí bằng hơi thở, dũng cảm đối mặt với căn nguyên hình thành cảm xúc ấy, bạn sẽ tìm ra nút gỡ cho tình huống tạo thành nó và cảm xúc tiêu cực ấy sẽ tiêu tan như chua bao giờ xuất hiện.

Hãy buông bỏ và chỉ giữ lại những tình cảm thuần khiết nhất phù hợp với sự phát triển của mỗi chúng ta.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *