1- Hành giả bậc hạ : Hành thiền theo thời khoá quy định , một ngày ngồi bao lâu , đi bao lâu , ngoài thời gian ngồi và đi thì muốn làm gì thì làm .
2- Hành giả bậc trung : Ngoài thời gian thiền tọa thiền hành ra họ dành toàn bộ thời gian làm những chuyện tốt đẹp . Thí dụ như : thuyết pháp , nghe pháp , dạy học , xem kinh sách , bố thí , phục vụ , tụng kinh ..vv. Đại khái là những việc lành . Dĩ nhiên khi làm các việc lành như vậy chúng ta rất dễ bị thất niệm , phóng dật , cho nên từ đó nó mới ra đến hạng thứ ba là hành giả bậc thượng .
3- Hành giả bậc thượng : Suốt ngày từ buổi sáng thức dậy cho đến tối ngủ lại chúng ta chánh niệm 100% . Đối với hạng hành giả này thời gian ngồi , đi không quan trọng , mà quan trọng là chánh niệm có liên tục hay không . Hạng này là cao nhất .
-Đức Phật Ngài dạy :
-Bất cứ lúc nào mà chúng ta đi , đứng , nằm , ngồi thiếu chánh niệm , mà để cho tà tư duy , các lậu hoặc , các phiền não nó xuất hiện thì coi như chúng ta đang buông xuôi cuộc tu , đang dễ ngươi , đang sống thiếu tàm uý .
-Nếu chúng ta thật sự sợ sanh tử , quan tâm đến già , bệnh , chết sau này , thật sự quan tâm đến chuyện sa đoạ , quan tâm đến pháp môn tứ niệm xứ thì không có phút giây nào để cho mình phải phóng dật , thất niệm . Là vì có ba lý do :
1-Chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào .
2-Chúng ta có thể đắc đạo bất cứ lúc nào . Chỉ cần thất niệm là chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội . Mặc dù theo trong kinh một người đầy đủ ba-la-mật , thì trong một đời mấy chục năm , hoặc mấy năm như vậy , hoặc nhiều tháng , cái khoảnh khắc có thể chứng đạo nó chỉ xuất hiện vài lần trong một tháng , vài lần trong một năm , vài lần trong nhiều năm hoặc vài lần trong một đời của mình thôi .
3-Không biết mình sẽ tạo thiện ác ra sao trong những giây phút thất niệm .