Từ một góc nhìn trong thế giới 3 chiều, khoa học đã giải thích, vũ trụ được tạo thành từ một vụ nổ big bang. Tất cả mọi vật chất, hành tinh, ánh sáng, ngôi sao,… đều được bùng nổ ra từ một điểm kỳ dị. Vậy thì thứ gì đã tạo ra điểm kỳ dị này?
Cũng như thế, các tôn giáo đã cho rằng vũ trụ này được tạo ra từ một chúa trời – một người có quyền năng vô biên, có khả năng tạo ra sự sống và chừng phạt những kẻ dám trái lời chúa.
Nếu Chúa dễ nổi giận thế này thì chắc cũng không khác ông hàng xóm nhà mình lắm… nhưng mà, thế thì ai là người đã tạo ra ông ta? Nếu có người đã tạo ra ông ta, thì ai là người đã tạo ra người đó? Câu hỏi này sẽ vươn tới vô tận.
Vậy thì để trả lời nó, bắt buộc ta phải thoát ra khỏi cái góc nhìn khá hẹp này. Bên dưới đây, là hình ảnh mô phỏng 3 chiều từ một biểu tượng 2D mà chúng ta đã quá quen thuộc:
Hình ảnh Âm Dương (Một hình xuyến – Torus).
Hình này có rất nhiều ý nghĩa, nhưng tạm thời tôi muốn bạn hiểu rằng, bất kì điều gì trên đời cũng sẽ có một năng lượng đối lập với nó. Có dương thì phải có âm, có tốt thì sẽ có xấu, có thấp thì phải có cao, và ở giữa chúng sẽ có sự giao thoa tại 1 điểm, tôi gọi đây là năng lượng điểm 0 – nơi mà mọi năng lượng sẽ tỏa ra mọi hướng trong Torus, để rồi lại trở về chính điểm đó nhưng ở một chiều ngược lại.
Vậy thì không tồn tại xuất hiện, thì cũng sẽ phải có thứ gọi là tồn tại. Thứ tồn tại này ban đầu chỉ là một ý thức. Ý thức, là thứ có khả năng nhận biết về sự tồn tại của mình.
“Tôi ở đây. Nhưng tôi là gì?” Chính câu hỏi đó đã thôi thúc nó tự khám phá và tìm hiểu. Nó muốn trải nghiệm chính mình, để xem nó thực sự là gì. Nhưng về bản chất, nó là tất cả mọi thứ, nó bao gồm tất cả. Những thứ ở ngoài nó, thì đơn giản không tồn tại.
Và từ năng lượng điểm 0 của sự hư vô đó, một trường năng lượng được sáng tạo ra và không gian đầu tiên được tỏa ra từ mọi hướng. Từ đó nó bắt đầu khám phá, khám phá, khám phá, sáng tạo và trở lại. Nó thử từng cách thức khác nhau, từng sự sáng tạo khác nhau, một vũ trụ với hàng tỉ tỉ các hành tinh, thiên hà, ngôi sao được bùng nổ ra từ điểm 0 đó. Nó phóng mình ra hàng tỉ tỉ các sinh mệnh để tương tác và trải nghiệm.
Một vũ trụ sẽ liên tục giãn nở dựa theo sự sáng tạo của nó. Và khi nó không còn giãn nở nữa, Vũ trụ đó sẽ lại thu lại và trở lại điểm 0 ban đầu. Và rồi lại một chu kì sáng tạo mới, theo một cách mới với tâm trí vô hạn của cái toàn bộ, tôi tạm gọi nó là thượng đế.
Bạn có nhận ra không? Vũ trụ này đơn giản là một sinh mệnh, nó là một nguồn năng lượng vô cùng lớn mà từ đó mọi thứ được tạo thành. Bạn là một phần của thượng đế, và bạn chính là thượng đế.
Vì thế, về cơ bản thì bạn là tôi, tôi là bạn, và là tất cả mọi thứ. Chúng ta chỉ đang phân mảnh chính mình ra và trải nghiệm sự sáng tạo vô tận của chính mình.
Chúng ta là cái toàn bộ. Chúng ta là tình yêu cao thượng nhất, nhưng cũng là cái ác đáng nguyền rủa nhất. Là thiên đường và cũng là địa ngục, là cái đúng và cả cái sai, là người tốt và là người xấu. Không có gì mà chúng ta không phải là.
Thành Hà