Mật chú

Thần chú, mật chú, ngụ ý công thức thần thông. Mật chú là gì phải được hiểu. Mật chú là một thứ rất, rất đặc biệt cần được hiểu. Nó là thần chú, một công thức thần thông.

Nó hàm ý hiện tượng rằng bất kì cái gì bạn có là không thực sự có đó, và bất kì cái gì bạn nghĩ bạn không có, là có đó! Công thức thần thông là được cần. Vấn đề của bạn là không thực! – đó là lí do tại sao công thức thần thông được cần tới.

Chẳng hạn… một chuyện ngụ ngôn:

Chuyện xảy ra: Một người rất sợ ma. Và không may anh ta ngày nào cũng phải đi qua nghĩa địa, tới rồi đi. Và đôi khi anh ta về muộn, và trong đêm anh ta phải đi qua nghĩa địa. Nhà anh ta ở đằng sau nghĩa địa, rất gần nó. Và anh ta sợ ma đến mức cuộc sống của anh ta là sự hành hạ thường xuyên.

Anh ta không thể ngủ được: cả đêm anh ta bị ma quấy nhiễu. Đôi khi chúng gõ cửa, đôi khi chúng đi trong nhà, và anh ta có thể nghe thấy tiếng bước chân chúng và tiếng thì thào của chúng. Đôi khi chúng tới rất gần anh ta và anh ta thậm chí còn cảm thấy hơi thở của chúng. Anh ta ở trong địa ngục thường xuyên.

Anh ta tới một thầy và thầy nói, “Cái này chẳng có gì cả. Anh đến đúng người rồi.” Hệt như tôi nói với bạn vậy! “Lấy mật chú này – cái này là đủ, và anh không cần lo nghĩ. Anh chỉ cần đặt mật chú này vào một cái hộp vàng nhỏ và bao giờ cũng mang cái hộp này theo người.

Anh có thể đeo nó quanh cổ.”

Nó giống hệt như trái tim lồng ảnh: nó là mật chú; hay nó giống như cái hộp thần thông mà tôi đã trao cho các sannyasin, người sắp đi xa khỏi tôi. Nó là cái hộp thần thông, nó là mật chú.

Thầy nói, “Giữ lấy mật chú này. Anh thậm chí không cần lẩm nhẩm nó; nó công hiệu đến mức nó không cần được lặp lại. Anh chỉ cần để nó trong hộp. Mang hộp cùng anh và không ma nào dám gây gổ với anh đâu.” Và điều đó thực sự xảy ra: hôm đó anh ta đi qua nghĩa địa dường như anh ta đi dạo buổi sáng. Trước đây nó không bao giờ dễ dàng như vậy. Anh ta thường chạy thục mạng! Anh ta thường la hét, và anh ta phải hát to khi đi qua.

Hôm đó anh ta bước rất chậm rãi với chiếc hộp trong tay, và nó thực sự có tác dụng! Không có ma. Anh ta thậm chí còn đứng giữa nghĩa địa, đợi ai đó tới, mà không ma nào hiện ra. Chỗ đó hoàn toàn im lặng.

Thế rồi anh ta về nhà. Anh ta đặt cái hộp dưới gối. Đêm đó không ai gõ cửa, không ai thì thào, không ai đến gần anh ta. Đấy là lần đầu tiên trong đời anh ta ngủ ngon lành. Nó là mật chú vĩ đại. Nhưng bây giờ anh ta trở nên quá gắn bó với cái hộp. Anh ta không thể bỏ nó ở bất kì đâu, cả ngày anh ta phải mang nó kè kè đi mọi nơi.

Mọi người bắt đầu hỏi, “Sao anh liên tục mang cái hộp thế?”

Và anh ta nói, “Đây là an toàn của tôi, an ninh của tôi.”

Anh ta trở nên sợ đến mức bây giờ nếu ngày nào đó cái hộp này bị mất, “Mình sẽ gặp rắc rối lớn, và tụi ma kia sẽ trả thù!” Ăn – anh ta mang cái hộp. Và trong nhà vệ sinh – anh ta mang theo cái hộp. Làm tình với người đàn bà của mình – và anh ta mang theo cái hộp.

Anh ta sắp phát rồ! Và bây giờ sợ quá nhiều: nhỡ nó bị đánh cắp, nhỡ ai đó chơi xỏ hay nhỡ anh ta để lạc đâu đó, hay nhỡ điều gì xảy ra cho cái hộp, thì sao? “Thế thì trong nhiều tháng bọn ma kia đang khao khát tạo ra rắc rối cho mình! Chúng sẽ nhảy xổ vào mình từ mọi nơi, và chúng sẽ giết mình!”

Một hôm thầy hỏi về mọi việc diễn ra thế nào.

Anh ta nói, “Mọi việc đều tốt. Mọi thứ hoàn toàn tốt, nhưng bây giờ tôi bị hành hạ bởi nỗi sợ riêng của tôi. Tôi lại không thể ngủ được. Cả đêm tôi phải xem liệu cái hộp có còn đó hay không.

Nhiều lần tôi phải tự thức dậy và tìm cái hộp. Và nếu đôi khi nó tuột sang chỗ nọ chỗ kia trên giường và tôi không thể tìm thấy nó… kinh hoàng làm sao! Tôi thấy sợ quá!”

Thầy nói, “Bây giờ ta sẽ cho anh mật chú khác. Anh vứt cái hộp này đi.”

Thế là anh ta nói, “Thế thì làm sao tôi tự bảo vệ mình khỏi ma được?”

Thầy nói, “Chúng không có đâu. Cái hộp này chỉ là điều vô nghĩa. Bọn ma đó không có; đó là lí do tại sao cái hộp có tác dụng. Bọn ma đó chỉ là tưởng tượng của anh. Nếu như chúng thực có đó, chúng sẽ không sợ gì cái hộp. Nó chỉ là ý tưởng của anh thôi, tụi ma đó là ý tưởng của anh.

Bây giờ anh đã có một ý tưởng tốt hơn, vì anh đã có thầy. Và thầy đã cho anh cái hộp, thần chú thần thông đó. Bây giờ hiểu nhiều hơn: ma không có đó, đó là lí do tại sao cái hộp này đã giúp ích. Bây giờ không cần bị ám ảnh thế bởi cái hộp. Vứt nó đi thôi!”

Mật chú là thần chú để lấy đi những thứ không thực có đó. Chẳng hạn, mật chú sẽ giúp cho bạn bỏ bản ngã. Bản ngã là ma, chỉ là ý tưởng. Đó là lí do tại sao tôi nói với bạn rằng tôi ở đây để lấy đi những thứ không thực có cùng bạn, và để trao cho bạn những thứ thực sự có đó.

Tôi ở đây là để trao cho bạn cái mà bạn đã có, và tôi phải lấy đi cái mà bạn không bao giờ có nhưng là cái bạn nghĩ rằng bạn có. Khổ của bạn, đau của bạn, tham vọng của bạn, ghen của bạn, sợ của bạn, tham, hận, gắn bó – đấy toàn là ma.

Mật chú chỉ là mẹo, phương lược để giúp bạn bỏ các bóng ma của bạn.

Một khi bạn đã bỏ những bóng ma đó thế thì mật chú cũng phải bị bỏ nữa. Người ta không cần mang mật chú thêm nữa vào khoảnh khắc người ta cảm thấy rằng ma đã biến mất. Và thế thì bạn sẽ cười vào toàn thể cái ngớ ngẩn này: ma là giả và mật chú là giả – nhưng nó giúp ích.

Chuyện xảy ra: Một người có ý tưởng trong mơ rằng rắn đã chui vào mồm anh ta, và rằng nó vẫn có đó trong dạ dầy anh ta. Và anh ta cảm thấy chuyển động của rắn. Bạn biết các con rắn như thế, mọi người đều biết. Và anh ta trở nên rất rối loạn.

Anh ta tới các bác sĩ, rồi đi chiếu tia X, nhưng… Anh ta sẽ nói, “Nó có đó, ngay cả tia X cũng không chiếu ra nó. Không hề gì. Tôi đang đau, cái đau của tôi là thật.”

Thế rồi anh ta tới một thầy Sufi. Ai đó nói, “Anh tới thầy Sufi đi. Chỉ thầy mới có thể giúp việc này. Bác sĩ không giúp gì mấy đâu. Họ chữa bệnh thật; thầy chữa bệnh không thật. Anh đến thầy đi.”

Thế là anh ta tới, và thầy nói, “Phải, ta sẽ làm cái gì đó. Sáng mai nó sẽ ra thôi.”

Sáng hôm sau thầy thu xếp điều đó: thầy tìm ra một con rắn, đưa nó cho vợ anh ta và nói, “Thu xếp để cho khi người này dậy vào buổi sáng, anh ta thấy rắn đang bò ra khỏi giường.”

Và người này la hét, cười phá lên và nhảy khỏi giường.

Và anh ta nói “Đây rồi! Nó đây rồi! Con rắn kia! Và những tên bác sĩ ngu xuẩn kia: họ đã nói rằng không có rắn, không có gì. Và nó đây này!” Nhưng kể từ ngày đó vấn đề này biến mất. Đây là mật chú. Vấn đề thực tế là không có thực.

Mọi vấn đề của bạn là bịa đặt của bạn. Mật chú là phương sách để lấy đi ảo vọng của bạn, và khi ảo vọng bị bỏ đi rồi, cái còn lại đằng sau là chân lí. Mật chú chỉ lấy đi cái giả. Nó không thể cho bạn cái thực, nó chỉ có thể lấy đi cái giả.

Nhưng thế là đủ. Một khi cái giả bị lấy đi, một khi cái giả được hiểu là giả, chân lí nảy sinh. Và chân lí giải thoát. Chân lí là giải thoát.

Từ “Tâm Kinh”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *