Vì sao ta bế tắc?

Tôi viết bài viết này không chỉ gửi các bạn trẻ mà kể cả những người nhiều tuổi. Trải qua rất rất nhiều cuộc trò chuyện, tư vấn trong nghề và đặc biệt qua chính sự trải nghiệm của bản thân mình tôi nhận ra rằng : đa số chúng ta đều hay rơi vào trạng thái bế tắc , phần lớn là bế tắc trong sự nghiệp, tiếp theo là tài chính và cuối cùng là gia đình.
.
Tại sao chúng ta thường bế tắc ?
Nguyên nhân có phải từ những thứ bên ngoài kia không ?
.
Người ta hay nói do thời vận nhưng có những người nửa đời trôi qua mà vẫn bế tắc đấy thôi.
.
Chúng ta hãy hình dung như này thân người có lúc béo lúc gầy nhưng nếu có bệnh thì béo hay gầy cũng đều là yếu. Bệnh đây là những căn bệnh cứ âm ỉ trong người và không tìm ra phương thuốc.
.
Sự bế tắc cũng vậy nó xuất phát từ sự dồn nén lâu ngày trong tâm. Một cái vòi mỗi ngày có một hạt bụi bay vào thì sau 5 năm tích lại nó sẽ tắc thôi.
Người ta bị dồn nén ngay từ khi còn thơ bé ,ta không được định hướng để là chính mình. Cha mẹ chỉ dạy con cách học hành cách giao tiếp nhưng hiếm ai dạy con mình cách tự đối thoại và gột rửa chính mình hàng ngày.
.
Mỗi sự khó chịu, chịu đựng không được nói ra nó sẽ lớn lên từng ngày và dồn nén vào tâm trí chúng ta, khi nó lớn quá , nó che lấp hết đi hết cảm xúc của ta, ta làm gì, nghĩ gì cũng thấy trong mình có một nỗi buồn khó gọi tên.
Để rồi ta nghĩ rằng do những người xung quanh không hiểu ta, ta thiếu một tri kỷ. Tuy nhiên nó không phải như vậy, ta buồn và mất phương hướng là do ta đã bỏ rơi đứa bé bên trong chính mình .
.
Tất cả chúng ta đều là những đứa bé nằm bên trong cái vỏ bọc thân xác lớn lên và lão hoá từng ngày kia. Vậy một đứa bé cần gì ? Nó cũng cần được chăm sóc được trò chuyện sẻ chia và thấu hiểu. Hãy hình dung về một đứa bé bên ngoài như con ta trước nhé.
.
Ta nghĩ trẻ hôm nay có việc tức giận ngày mai chúng sẽ quên, thực ra chúng chỉ tạm quên thôi còn những điều đó đã được ghi lại trong tiềm thức chúng và chúng cứ tăng dần lên hàng ngày , đến một ngày tâm thức của đứa bé bị dồn nén quá chúng sẽ phát điên, nổi loạn hoặc tự kết liễu cuộc đời mình .
.
Chính ta cũng như thế đó, vậy chúng ta nên làm gì ?
.
Đừng nghĩ nó quá muộn bởi chỉ cần khi chúng ta nhận ra được nguyên nhân của căn bệnh mình thì ta sẽ chữa lành được nó. Hãy là bác sĩ của chính mình, tự mình đối thoại với tâm mình hàng ngày, có thể là thiền định hoặc nhìn mình trong gương.
.
Hãy thành thật với chính mình để loại bỏ đi sự đánh lừa bản thân, nếu ta làm điều gì sai hãy tự nhìn mình trong gương và nhận lỗi , ta không cần công khai nhận lỗi với mọi người vì điều đó chỉ làm ta thêm áp lực, hãy nhận lỗi với chính mình.
.
Nếu bạn không thích một ai, hãy nói với chính mình, nói ra thành tiếng ví dụ : tớ không thích Phù Vân, bạn cũng thế đúng ko? Hãy coi mình là bạn của chính mình và trò chuyện. Người ta trầm cảm không phải vì thiếu giao tiếp với bên ngoài mà là mất đi mối liên hệ với con người bên trong mình.
.
Bạn là tổng hợp của nhiều con người, nhiều tính cách , nhiều đổi thay. Vì thế cách duy nhất để hiểu mình đó là hãy nói chuyện với chính mình chứ không phải đi tìm một bác sĩ tâm lý để chữa bệnh cho mình.
.
Ta hôm nay không còn là ta của ngày hôm qua, ta là một con người mới của ngày mai, sự vô thường luôn diễn ra ta thay đổi trong từng giây phút cả về thể xác lẫn suy nghĩ, chỉ là sự thay đổi đó quá tinh tế để ta có thể nhận ra ngay lập tức, phải đến khi nó đủ lớn rồi ta mới nhân ra rằng ” Ta đã đánh mất chính mình, ta không còn là ta”.
.
Người ta nói ta không được là chính mình vì ta không được làm điều ta thích, không được thực hiện đam mê hay ước mơ. Không phải đâu, ta không còn là chính mình bởi hàng ngày ta đánh mất dần đi sự giao tiếp liên hệ với chính con người hay đứa bé trong tâm mình mà thôi.
Ta không hiểu được chính mình thì còn mong ai hiểu được ta.
–Phù Vân Tử–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *