Tình yêu tâm linh khác với tình yêu”thế gian” như thế nào?

Đây là một câu hỏi khá thú vị bởi vì những người sống tâm linh nghiêm chỉnh thì ranh giới của họ rất rõ ràng, và cực kì ít sự dính mắc cảm xúc và năng lượng với người khác (ai đó làm gì hay nói gì cũng k ảnh hưởng đến năng lượng & cảm xúc của họ, lúc nào họ cũng hồn nhiên như 1 đứa trẻ).

Sau một thời gian quan sát và trải nghiệm tự thân, mình nhận ra rằng sự khác nhau duy nhất nằm ở yếu tố ( Điều Kiện ):

Tình Yêu Tâm Linh thì Vô Điều Kiện
Tình Yêu Thế Gian thì Có Điều Kiện

Có nghĩa là, những người bình thường sẽ kết nối và chọn yêu một ai đó khi họ đáp ứng được cho các nhu cầu của cá nhân họ, và đi kèm với một (hoặc nhiều) điều kiện nào đó, tuỳ theo tiêu chuẩn của mỗi người về bạn đời. Người thì chọn bạn đời giàu có, thành đạt, người lại thích tình cảm, NHƯNG đa số là muốn tất cả!

Nhìn chung thì nhu cầu rất vô vàn, nhưng nếu nhìn sâu hơn, thì nhu cầu lớn nhất sau tất cả là cảm thấy được An Toàn (về nhiều mặt) trong cuộc sống.

Khi một trong hai ko đủ sức đáp ứng nhu cầu của nhau nữa, họ sẽ chia tay và kết thúc “câu chuyện tình”, hoặc nhiều trường hợp là cố gắng chung sống với nhau vì “cái tình cái nghĩa”, mà nếu nhìn sâu hơn, đó chính xác là Cảm Giác Tội Lỗi to lớn ghê gớm, nên ko ai đủ can đảm để đối diện với nó mà dứt áo ra đi, mà sẽ kìm nén lại.

Mình hiểu được lý do cho chuyện này, một là giới hạn của cơ thể vật lý ở độ tuổi cao, sẽ ko đủ sức đối mặt đc với cảm giác Tội Lỗi kia nếu được phóng thích, và thứ hai là sự Bất An khổng lồ. Ít người đủ can đảm bắt đầu lại!

Đó là cái kết của tình yêu thế gian.

Còn với tình yêu tâm linh, họ cũng có các nhu cầu, và họ đến với nhau vì điều đó, đi kèm với các cảm giác yêu thương, khi một trong hai người ko đáp ứng được cho nhu cầu của nhau và để lộ ra thiếu sót của mình, thì lúc đó sức mạnh của Sự Hiện Diện, Cảm Thông và Trí Tuệ sẽ giúp cả 2 vượt qua.

Hiện diện để hỗ trợ
Cảm thông để tha thứ
Trí tuệ để cân bằng

Họ thông cảm cho nhau, tha thứ cho nhau, mà ko vì cái gì cả. Những cặp đôi như vậy cần cực kì nhiều năng lượng Chấp Nhận, và cái Tôi của họ gần như đã tan rã thì mới có thể yêu nhau đến cuối đời.

Tình yêu thế gian có điều kiện, vì vẫn còn cái Tôi.
Tôi Muốn thế này, Tôi nghĩ thế nọ, Tôi cảm thấy thế kia… Mà năng lượng của cái Tôi thì đầy ắp sự Chối Bỏ, Kiểm Soát, Né Tránh. Nó đầy ắp sự Cạnh Tranh và Lệ Thuộc, nó biến mối quan hệ trở thành một cuộc ganh đua để níu giữ ảo ảnh về một tình yêu hoàn hảo đậm chất lãng mạn giả tạo.

Tình yêu tâm linh thì Yêu để Đồng Sáng Tạo, Yêu để cùng trải nghiệm, Yêu để cùng Hỗ Trợ, và Yêu là để…Yêu!

Yêu chẳng vì cái gì cả. Vì ko có điều kiện nên chẳng có lý do gì để rời bỏ nhau. Vì ko có cái Tôi nữa nên chuyện phai nhạt cảm xúc là chẳng bao giờ có.

P/s: Cái cảm giác “rung động” với ai đó mà đa số chúng ta nghĩ nó là tình yêu, thì dưới góc nhìn năng lượng, nó chính là những tổn thương bên trong đang “nhấp nháy”, nên nó thu hút 2 người đến với nhau.

Sau đó một thời gian, các tổn thương bị gọi ra ngày càng nhiều, và cả 2 ko biết cách xử lý nên sẽ gặp mâu thuẫn, và kiểu gì cũng bị chia tách. Lý do bên trong hay bên ngoài chả quan trọng. Quan trọng là ban đầu hợp nhau, sau đó tự nhiên ko hợp nữa.

Cái mấu chốt ở chỗ là nếu như cả 2 cùng thiền định, cùng biết chữa lành và có nhiều năng lượng Chấp Nhận sự thiếu sót ở đối phương thì mới có thể đi xuyên qua bóng đêm mà chuyển hoá cho bằng hết tổn thương, mới ở bên nhau được.

Hôm Nay Tôi Bình An,Yêu Thương,Biết ơn.!

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *