Trong đời, có lẽ điều quan trọng nhất không phải là thành công hay thất bại, khỏe mạnh hay đau ốm, giàu sang hay nghèo khổ. Tất cả những điều này, dẫu quan trọng, cũng chỉ mang tính tạm bợ. Thứ thực sự quan trọng hơn cả là tìm ra được bản chất chân thật của mình, vượt lên trên mọi hình hài, vượt lên trên cảm giác mình là một cá thể nhỏ bé, sống ngắn ngủi và chờ đợi ngày kết thúc.
Khi sống trong vô minh, tất cả khổ đau đều bắt nguồn từ ý nghĩ rằng có một “cái tôi” riêng biệt, tách rời khỏi những người khác và thế giới xung quanh. Cách nhìn đó làm lu mờ bản chất cao quý vốn có. Và nếu không nhận ra điều này, mọi nỗ lực trong cuộc đời, dù lớn lao đến đâu, cũng chỉ thêm vào nỗi đau, cho chính bản thân và cho người khác.
Khi không nhận ra được chân lý sâu sắc ấy, một tâm trí loay hoay sẽ cố gắng xây dựng một nhân cách giả tạm, một lớp vỏ an toàn để bám víu. Lớp vỏ đó nhỏ bé, yếu đuối và đầy sợ hãi, nhưng nó thúc đẩy mọi hành động, mọi suy nghĩ, làm lu mờ đi ánh sáng thật sự bên trong. Cuộc đời sẽ trở thành cuộc chiến không hồi kết để bảo vệ “cái tôi” nhỏ bé ấy, khiến mỗi bước đi đều trở nên mỏi mệt và trống rỗng.
Nhưng đâu phải cuộc sống chỉ là những thứ bị giới hạn bởi thời gian, bởi vật chất, hay bởi một cái tên hay thân phận? Cuộc sống thực sự không thể bị sở hữu hay đánh mất. Sự sống là dòng chảy vĩnh cửu, thênh thang khắp vũ trụ. Trong mỗi phút giây, dòng chảy ấy đang hiện diện, qua từng viên đá, cọng cỏ, qua những ngôi sao hay cả một thiên hà rộng lớn. Thực ra, tất cả đều là một, và điều kỳ diệu nhất là ý thức về điều đó vẫn luôn âm thầm tồn tại trong mỗi người.
Những câu hỏi đơn giản nhưng sâu sắc thường dẫn lối. Câu hỏi “Ta là ai?” không phải chỉ để trả lời bằng một cái tên hay một vai trò xã hội. Đó là câu hỏi để gạt bỏ mọi lớp vỏ giả tạo, mọi khái niệm về chính mình, để tìm về một sự thật lớn hơn. Những câu trả lời bề mặt như tuổi tác, nghề nghiệp hay tiểu sử chỉ là tạm thời, không thể phản ánh bản chất thật sự. Thậm chí, ngay cả những ý niệm cao siêu như “ta là linh hồn bất diệt” cũng chỉ là một lớp vỏ khác do trí óc dựng lên. Bản chất thật sự không thể được diễn tả bằng lời, chỉ có thể cảm nhận trong sự tĩnh lặng sâu thẳm của hiện tại.
Thời gian không phải là yếu tố cần thiết để nhận ra chân lý này. Mọi thứ khác trong đời, từ học một kỹ năng mới, xây một ngôi nhà, đến đạt được một mục tiêu nào đó, đều cần thời gian. Nhưng để nhận ra bản chất chân thật, thời gian không phải là câu trả lời. Đó là điều chỉ có thể tìm thấy trong khoảnh khắc hiện tại. Khi không còn chạy theo tương lai, không còn loay hoay trong quá khứ, ánh sáng của chân lý bắt đầu lộ diện.
Những phút giây tỉnh thức không xảy ra vì cố gắng tập luyện hay ép buộc. Nó giống như một món quà, một ân điển, xuất hiện khi mọi thứ đủ duyên, khi tâm hồn đã đủ lặng để lắng nghe sự sống tự thổ lộ chính nó.
Cũng giống như một bông hoa không cần cố gắng để nở rộ, nó chỉ cần ánh sáng, nước, và đất mẹ. Trong cuộc sống cũng vậy, tạo không gian để sự thật nở hoa có lẽ là điều duy nhất cần làm. Một môi trường tinh thần trong lành, một trái tim mở rộng, và một tâm trí không bị lấp đầy bởi hỗn loạn là mảnh đất màu mỡ cho chân lý bừng sáng.
Hãy đơn giản hóa cuộc sống. Buông bỏ những ràng buộc không cần thiết, những suy nghĩ nặng nề. Sự đơn giản không phải là từ bỏ tất cả, mà là tạo ra không gian để mọi điều ý nghĩa nhất có thể được nhìn thấy và lớn lên. Như một căn phòng gọn gàng, tâm hồn sẽ dễ dàng hơn để nhận ra ánh sáng đang tỏa ra từ chính nó.
Và điều tuyệt vời nhất là bản chất chân thật đã luôn hiện diện. Không cần phải “tìm kiếm” nó ở đâu xa. Nó không phải là điều đạt được qua một khóa học, một cuốn sách hay một trải nghiệm kỳ diệu. Nó đã luôn ở đây, trong mọi hơi thở, trong từng phút giây. Khi sự tìm kiếm dừng lại, khi tâm trí không còn bận rộn với câu hỏi “Làm sao để đạt được?”, bản chất thật của sự sống sẽ tự động được nhận ra.
Thật ra, tỉnh thức không phải là một điểm đến, mà là một sự trở về. Trở về với điều đã luôn hiện hữu. Và khi điều ấy xảy ra, cuộc sống sẽ trở nên đơn giản hơn bao giờ hết. Mọi khổ đau không còn đè nặng. Những lo toan, ganh đua, những sợ hãi sẽ tan biến, như sương mù trước ánh mặt trời.
Không cần phải đi đâu xa. Hãy ngồi lại, lắng nghe nhịp đập của trái tim, cảm nhận hơi thở ra vào. Và rồi, trong sự tĩnh lặng ấy, có lẽ điều kỳ diệu sẽ xảy ra, nhận ra rằng tất cả đã luôn ở đây, và tất cả đã luôn đủ đầy.
~ Mundo Nguyễn