Có một câu nói rất đẹp mà tôi muốn chia sẻ với bạn:
“Khi trời giông bão, làm người lớn.
Khi nắng vàng, hoa nở, làm trẻ thơ.”
Nghe qua tưởng chừng là một lời nhắc đơn giản, nhưng càng nghĩ, càng thấy sâu sắc và dịu dàng đến lạ. Trong thế giới đầy biến động này, có lẽ điều quan trọng nhất không phải là luôn cố gắng mạnh mẽ hay luôn tỏ ra hạnh phúc. Mà là biết khi nào cần cứng rắn, khi nào nên mềm mại. Là biết linh hoạt sống như một dòng nước, có lúc cuộn trào dữ dội, có lúc nhẹ nhàng chảy qua những ghềnh đá mà không hề vướng bận.
Ai cũng sẽ có những ngày giông bão trong đời. Đó là những ngày mà bạn cảm thấy kiệt sức, chênh vênh giữa những lựa chọn, hay thậm chí chỉ muốn thu mình lại trong bóng tối. Cuộc đời chẳng thể lúc nào cũng êm đềm như mong đợi.
Nhưng khi ấy, hãy hóa thân làm người lớn, mạnh mẽ lên một chút. Hãy tin rằng mình đủ sức để vượt qua. Làm người lớn không có nghĩa là bạn phải gồng mình giả vờ không sao cả, làm người lớn chỉ là biết đứng vững trước những sóng gió, tự nhủ rằng: “Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi”. Là biết cách tự ôm lấy chính mình trong những ngày chông chênh nhất.
Cái hay của cuộc sống nằm ở chỗ, trời không thể mưa mãi. Rồi sẽ có những ngày nắng vàng ấm áp trở lại. Hoa lại nở trên những cành khô trụi. Đó là lúc bạn nên buông bỏ những căng thẳng đã qua và cho phép mình sống nhẹ nhàng như một đứa trẻ.
Có thể hôm qua bạn còn phải bận rộn với hàng tá trách nhiệm, nhưng hôm nay, hãy thử thả mình vào những niềm vui nhỏ bé. Ngồi cà phê một góc phố Hà Nội, nhìn ngắm dòng người qua lại. Hay đơn giản là dạo bước trên con đường đầy hoa, để gió mơn man trên tóc, để ánh nắng lấp lánh trong mắt bạn.
Đừng ngại hồn nhiên. Đừng ngại yêu đời. Đừng nghĩ rằng trưởng thành là phải luôn tỏ ra chững chạc hay lạnh lùng. Trưởng thành thực ra là biết khi nào cần nghiêm túc và khi nào có thể sống vô tư như một đứa trẻ. Đừng để những lo âu của cuộc sống làm bạn quên mất cách mỉm cười với chính mình. Hãy luôn giữ trong lòng một khoảng không gian nhỏ cho sự hồn nhiên, ngây thơ.
Chúng ta thường nghĩ rằng trưởng thành là khoác lên mình những chiếc áo giáp, là xây những bức tường phòng vệ quanh trái tim để tránh bị tổn thương. Nhưng thực ra, cuộc sống không đòi hỏi bạn phải gồng lên mãi như thế. Trưởng thành không phải là lúc nào cũng phải gồng mình. Trưởng thành là khi bạn biết buông xuống đúng lúc, để mình được sống tự do, nhẹ nhàng và yêu thương trọn vẹn.
Hãy linh hoạt, hãy để bản thân được mềm mại như một cơn gió. Đừng cứng nhắc trong một khuôn mẫu nào cả. Khi cần, hãy làm người lớn để vững vàng trước những giông bão. Nhưng khi cuộc sống dịu dàng trở lại, hãy là đứa trẻ biết yêu đời, biết tận hưởng từng phút giây nhỏ bé.
Cho phép mình được vui với những điều giản dị.
Một tách cà phê buổi sáng.
Một bài hát bạn yêu thích.
Một buổi chiều lang thang phố xá không cần mục đích.
Một tin nhắn hỏi thăm từ ai đó, hoặc chỉ đơn giản là tiếng gió lùa qua khung cửa sổ cũng đủ làm bạn mỉm cười. Những điều nhỏ bé ấy là hoa nở trong cuộc đời bạn. Đừng bỏ lỡ chúng.
Có những người sống mãi mà chẳng nhận ra rằng cuộc sống này không chỉ có những trách nhiệm, những gánh nặng. Sâu trong mỗi chúng ta luôn có một đứa trẻ đang chờ được vỗ về. Hãy để đứa trẻ ấy được sống, được cười, được mơ mộng. Hãy cho phép mình được hồn nhiên, được yêu đời như cái cách bạn từng làm khi còn nhỏ.
Cuộc sống vốn không hoàn hảo. Nhưng chúng ta có thể lựa chọn thái độ sống để nó trở nên đẹp hơn. Lựa chọn khi nào nên mạnh mẽ. Lựa chọn khi nào nên hồn nhiên. Đó là sự linh hoạt của tâm hồn, một sự linh hoạt sẽ giúp bạn vượt qua mọi sóng gió và vẫn giữ được sự an nhiên trong trái tim mình.
Chúc bạn, dù phải trải qua bao nhiêu giông bão trong đời, khi ngoảnh đầu nhìn lại, bạn vẫn giữ được trái tim trẻ thơ, vẫn biết cách yêu thương cuộc đời theo cách nhẹ nhàng nhất.
Hãy sống như hoa nở sau mưa. Và hãy nhớ rằng, phía sau những ngày mây đen kéo đến, mặt trời vẫn luôn đợi bạn phía xa kia.
~Mundo