Thời sinh viên của tôi có những người bạn cùng phòng. Có một cậu mà tôi sống chung trong 6 tháng.
Vị hiệu trưởng nói với tôi rằng: “Cậu hãy thu xếp để ở trong căn phòng này vài ngày. Tôi cũng đang thu xếp để tìm cho cậu một nơi khác nữa vì tôi biết cậu không muốn ở cùng ai. Thật ra điều đó tốt cho những người khác vì ai mà phải ở chung với cậu, nhất định cậu sẽ làm cho người đó phát điên.”
Nhưng đợi đến khi ông ta thu xếp xong thì tôi đã phải ở trong căn phòng đó bốn, năm tháng. Cậu bạn ở cùng phòng tôi thì rất đáng yêu, ngoại trừ một tật rất nhỏ: cậu là người thích ăn trộm vặt. Chỉ để cho vui, cậu ta sẽ trộm mọi thứ của người khác và cả của tôi.
Tôi thường xuyên phải lục vali của cậu ta để tìm đồ đạc của mình và khi thấy đồ của tôi trong đó, tôi đã không nói gì với cậu ta về điều đó cả.
Điều này diễn ra khá thường xuyên. Khi tôi không ở trong phòng, cậu ta có thể lấy quần áo tôi để mặc, lấy cả khăn choàng của tôi để đi ra ngoài đi dạo và khi tôi trở về, đồ đạc không còn nữa.
Để bảo vệ tiền của mình khỏi biến mất theo cách ấy, tôi thường gửi cậu ta chính khoản tiền của mình. Tôi bảo: “Cậu hãy giữ chỗ tiền này vì nếu tôi giữ nó, cậu sẽ lấy và lúc ấy rất khó để biết cậu đã lấy bao nhiêu và làm sao để hỏi cậu về chỗ tiền bị mất. Nó sẽ rất ngượng cho cả tôi và cậu nữa. Cho nên đây là số tiền tôi có mà chưa dùng đến, cậu hãy giữ nó.”
Cậu ta đáp: “Cậu thật là thông minh. Bằng cách này tôi luôn phải trả đủ cho cậu số tiền cậu cần bất cứ lúc nào.”
Nhưng điều này chỉ xảy ra trong khoảng bốn hay năm tháng vì sau đó cậu ta bị tất cả những người khác lên án rất nhiều. Tôi thì không bao giờ lên án thói ăn cắp vặt ấy vì tôi có cách đơn giản hơn nhiều: thay vì lục tìm đồ trong vali của tôi, tôi chỉ cần tìm đồ trong vali của cậu ta là xong. Chúng ở cùng một phòng, chỉ khác góc phòng nên chẳng khó khăn gì cả.
Cậu ta bảo tôi: “Cậu thật lạ. Tôi đã trộm nhiều thứ đồ của cậu nhưng cậu không bao giờ lên án tôi cả. Cậu chưa bao giờ nói một lời nào.”
Tôi đáp: “Chỉ chuyện nhỏ này không thể nào khiến tôi mất lòng tin vào con người được. Cậu cũng có gây ra rắc rối gì đâu. Tôi hoàn toàn ổn. Bất cứ khi nào tôi cần đồ của tôi, tôi chỉ cần tìm trong vali của cậu là xong. Vali của cậu luôn có mọi thứ tôi cần.”
Cậu ta đáp: “Ồ đó là lí do tại sao… Tôi thường lấy đồ của cậu và cất vào vali tôi nhưng thỉnh thoảng tôi phát hiện những món đồ ấy biến mất khỏi vali của tôi nên tôi nghĩ có lẽ cậu đã lấy lại, tôi nghĩ cậu cũng là một kẻ trộm vặt.”
Tôi đáp: “Cậu có thể nghĩ như vậy, điều đó cũng tốt thôi. Nếu như cậu có thể dừng ăn trộm đồ trong vali của tôi, tôi cũng sẽ dừng việc lấy trộm đồ trong vali của cậu. Và nhớ lấy, trong toàn bộ trò chơi này, cậu là kẻ bị mất nhiều hơn.”
Cậu ta nói: “Cậu nói thế có ý gì.”
Tôi đáp: “Tôi không chỉ lấy đồ của tôi từ vali của cậu đâu, tôi cũng lấy vài món đồ không phải của tôi nữa.”
Bởi vì cậu ta ăn trộm đồ từ tất cả mọi người, từ những sinh viên khác, những giáo sư hay bất cứ căn nhà nào để cửa sổ mở, cậu ta sẽ lẻn vào và lấy đi vài thứ. Cậu ta trộm chỉ để thưởng thức việc trộm, không phải vì những món đồ. Nó như một dạng thử thách, một kiểu tự hào rằng không ai có thể tóm được cậu ta.
Tôi nói: “Tôi sẽ không bao giờ ngăn cản cậu đâu bởi vì bất kể thứ gì cậu lấy của tôi, kể cả cậu có lấy cả cái vali của tôi đi và giấu dưới gầm giường chăng nữa, tôi luôn biết đó là cậu và nơi nào để tìm ra chúng. Việc đó lại đâm ra dễ dàng cho tôi.
Thực tế tôi đang lo khi thầy hiệu trưởng tìm cho tôi một căn phòng khác để ở một mình, làm sao tôi có thể tìm ra ai khác như cậu? Cậu cung cấp cho tôi tất cả những món đồ tôi cần mà cậu không biết. Và tôi thì tin tưởng cậu hoàn toàn. Tôi rất hạnh phúc khi ở cùng cậu và thấy cậu hạnh phúc khi được làm điều cậu muốn. Dù cho nó là ăn trộm đi chăng nữa.”
Osho