Chấp nhận để chuyển hóa và tự do
Đau khổ, tức giận, ghen tị, sợ hãi và tình yêu, tất cả đều là những cảm xúc tự nhiên mà mỗi người đều trải qua trong đời. Chúng là một phần của bản thể con người, như hơi thở, như nhịp đập của trái tim. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chúng ta thường không cho phép mình sống đúng với những cảm xúc ấy. Ta sợ đau khổ, sợ tức giận, sợ ghen tị hay thậm chí sợ yêu thương. Ta học cách giấu giếm, che đậy và kìm nén. Và điều gì xảy ra khi cảm xúc bị dồn nén quá lâu? Chúng không biến mất. Chúng quay lại, biến dạng thành những nỗi đau sâu sắc hơn, và đôi khi chính chúng trở thành lý do khiến con người tổn thương lẫn nhau.
Đau khổ là một trong những cảm xúc tự nhiên nhất. Khi con người mất đi điều gì đó quan trọng, một người thân yêu, một mối quan hệ, hay thậm chí là một món đồ nhỏ bé, nỗi buồn trào dâng là điều tất yếu. Việc cho phép bản thân bộc lộ sự buồn bã ấy giống như mở một cánh cửa, cho nỗi đau được thoát ra ngoài. Những đứa trẻ được phép khóc khi buồn thường sẽ nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm và tiếp tục cuộc sống vui vẻ. Ngược lại, những đứa trẻ bị dỗ dành bằng câu “đừng khóc nữa” thường sẽ học cách kiềm chế nước mắt, và rồi lớn lên với một tâm hồn chất chứa nỗi đau không được giải tỏa.
Tức giận cũng vậy. Nó là công cụ tự nhiên giúp con người nói lên quan điểm của mình và bảo vệ những gì mình cho là đúng. Khi trẻ em được cho phép bộc lộ sự giận dữ, chúng sẽ sớm học được cách đối mặt với cảm xúc này và vượt qua nó. Nhưng khi sự tức giận bị cấm đoán và xem là xấu xa, nó sẽ tích tụ, lớn dần lên thành cơn cuồng nộ. Và khi đó, sự tức giận không còn là công cụ bảo vệ nữa, mà trở thành ngọn lửa hủy diệt, đốt cháy mọi thứ xung quanh, kể cả chính người đang giận dữ.
Ghen tị là một dạng cảm xúc tự nhiên của sự khao khát. Một đứa trẻ ghen tị khi thấy anh chị mình làm được điều mà nó chưa làm được. Đó không phải là điều xấu. Nó là động lực giúp đứa trẻ cố gắng hơn, nỗ lực hơn để đạt được điều mình mong muốn. Nhưng nếu sự ghen tị bị cấm đoán, bị dạy rằng đó là sai trái, nó sẽ biến thành đố kỵ và thù ghét. Lớn lên, người đó sẽ gặp khó khăn khi nhìn thấy thành công của người khác, vì trong lòng luôn cảm thấy thiếu thốn và bất an.
Sợ hãi cũng là một cảm xúc tự nhiên mà con người cần tôn trọng. Nó là tiếng chuông cảnh báo giúp chúng ta nhận biết nguy hiểm, để biết khi nào cần dừng lại, khi nào cần cẩn trọng. Nhưng nhiều người lớn thường cho rằng sợ hãi là yếu đuối, là không được phép tồn tại. Khi một đứa trẻ bị ép phải tỏ ra dũng cảm trong những tình huống nó thực sự sợ hãi, nỗi sợ ấy không biến mất. Nó tích tụ lại, và khi lớn lên, người đó dễ rơi vào hoảng loạn trước những tình huống bất ngờ, vì không biết cách xử lý cảm xúc sợ hãi của mình.
Và cuối cùng là tình yêu, cảm xúc đẹp nhất và cũng dễ bị biến dạng nhất. Một đứa trẻ khi yêu thương sẽ thể hiện tình yêu một cách hồn nhiên và vô điều kiện. Nó yêu cha mẹ, yêu bạn bè, yêu mọi điều xung quanh. Nhưng nếu tình yêu ấy bị giới hạn bởi những quy tắc, bị kiểm soát và kìm nén, nó sẽ biến thành sự chiếm hữu. Khi trưởng thành, người đó sẽ coi tình yêu như một thứ để sở hữu, để kiểm soát người khác, thay vì là một cảm xúc tự do và rộng mở.
Cảm xúc, tự bản thân nó, không tốt cũng không xấu. Chúng chỉ đơn giản là một phần của con người. Khi ta cho phép mình trải nghiệm và bộc lộ chúng một cách tự nhiên, chúng sẽ giống như dòng nước chảy, cuốn trôi mọi căng thẳng và làm sạch tâm hồn. Nhưng khi cảm xúc bị kìm nén, chúng trở thành những vũng nước tù đọng, gây nên những tổn thương sâu sắc.
Đừng sợ hãi cảm xúc của mình. Hãy cho phép bản thân được buồn khi cần buồn, được giận khi cần giận, được ghen tị khi có khao khát, và được yêu thương một cách tự do. Chỉ khi đó, ta mới có thể sống thật với chính mình và tìm thấy sự bình yên sâu trong tâm hồn.
~ Mundo