Căng thẳng tinh thần – một dạng khổ đau

Một thầy giáo ở Mỹ đã kể cho các học sinh của ông một sự việc khiến các em cả đời không quên.

“Tôi trước đây là một người hay lo nghĩ” – ông nói

– “Nhưng mùa xuân năm 1934 tôi đi qua phố Tây Dotti thành phố Webb, có một cảnh tượng đã quét sạch những lo nghĩ của tôi. Sự tình xảy ra chỉ trong hơn chục giây, nhưng chính trong chớp mắt đó, tôi đã hiểu được ý nghĩa sinh mệnh, nhiều hơn tất cả những gì đã học trong 10 năm trước.

Hai năm đó tôi mở một cửa hàng tạp hóa ở thành phố Webb. Do kinh doanh không tốt, không những tiêu hết số tiền tích lũy, tôi còn nợ nần chồng chất, ước tính phải mất thời gian 7 năm làm để trả nợ. Tôi vừa ngừng kinh doanh vào hôm thứ 7, chuẩn bị đến Ngân hàng Thương mại và Khoáng sản vay tiền rồi đến thành phố Kansas tìm một công việc.

Tôi giống như một con gà trống chiến bại, không còn lòng tin và đấu chí. Bỗng nhiên có một người từ đầu phố kia đi đến. Người đó không còn đôi chân, ngồi trên tấm gỗ nhỏ có lắp bánh xe nhỏ của giày trượt băng, hai tay dùng hai chiếc gậy chống tiến về phía trước.

Ông ấy đi ngang sang đường, hơi nâng tấm gỗ chuẩn bị lên vỉa hè. Đúng vào mấy giây đó, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Chỉ thấy ông ấy thản nhiên mỉm cười, thần thái tươi tỉnh chào tôi: “Chúc buổi sáng tốt lành, thưa ngài. Hôm nay thời tiết thật là đẹp”.

Tôi nhìn ông ấy, đột nhiên thể hội được mình đã giàu có đến nhường nào. Tôi có hai chân, có thể đi lại, tại sao lại thương thân trách phận như thế này?

Người này mất hai chân mà vẫn sống rất vui vẻ tự tin. Tôi là người chân tay còn đầy đủ khỏe mạnh, tại sao lại không thể sống như thế được?

Tôi đứng vươn mình, ưỡn ngực. Vốn chuẩn bị đi ngân hàng vay 100 đô la, bây giờ tôi quyết định vay 200 đô la. Tôi vốn dự tính muốn đến Kansas mong tìm công việc, bây giờ tôi có đủ lòng tin tuyên bố: “Tôi đến Kansas để tìm một công việc”.

Kết quả tôi đã mượn tiền, đã tìm được công việc.

Tôi đã viết câu dưới đây lên tấm gương trong nhà vệ sinh, hàng sáng lúc cạo râu tôi đều đọc một lượt: “Mình buồn bã ủ dột vì mình thiếu một đôi giày, cho đến khi mình nhìn thấy trên phố có người thiếu cả đôi chân”.

Đời người luôn gặp phải đủ các loại bất hạnh khác nhau, nhưng người hạnh phúc thì không để những bất hạnh đó lưu giữ trong lòng.

Mặc dù căng thẳng tinh thần la một dạng khổ đau nhưng không phải khổ đau thực sự như những hiện hữu của sinh – già – bệnh – chết. Sự căng thẳng tinh thần thường là sản phẩm của những quan niệm hay niềm tin sai lệch. Chúng ta vẫn tự tạo ra nhiều căng thẳng do những quan niệm sai lầm về tính tuyệt đối và sự tồn tại độc lập của cái tôi “bản ngã” và vạn pháp bên ngoài.
 
“Thế nên hạnh phúc là trân quý tất cả những gì mình có.”
Và trong khi một số người lo lắng về tương lai thì số khác lại bị mắc kẹt trong quá khứ. Thay vì làm mọi việc trở nên khó khăn do nghĩ ngợi và tưởng tượng quá nhiều, chúng ta nên thư giãn và xem mình có thể làm gì để giải quyết vấn đề. Hãy suy ngẫm vì sao chúng ta gây đau khổ cho chính mình. Chúng ta được lợi gì với trạng thái tâm.

Mai An

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *