Hiểu rõ rằng bản ngã là cái một cái bóng thì nó bắt đầu biến mất.
Cánh cửa thứ nhất gọi là “cái ta thân thể”
Chúng ta không sinh với cảm giác về cái ta. Nó không phải là một phần thiên tư trong gen của chúng ta. Trẻ con không thể nào phân biệt được giữa cái ta và thế giới bao quanh nó. Cho dù khi đứa trẻ đã bắt đầu thở, thì cũng phải mất nhiều tháng để nó trở nên nhận biết rằng có một sự phân biệt giữa bên trong nó và bên ngoài nó.
Dần dần, qua việc học tập phức tạp tăng dần và kinh nghiệm cảm nhận, một sự phân biệt mang máng đã phát triển giữa một cái gì đó ‘trong tôi’ và các cái khác ‘ngoài kia’.
Trong thực tế không có sự phân biệt giữa bên ngoài và bên trong. Bên trong là một phần của bên ngoài và bên ngoài là một phần của bên trong. Bầu trời bên trong ngôi nhà bạn và bầu trời bên ngoài ngôi nhà bạn không phải là hai bầu trời, bạn hãy nhớ; chúng là một bầu trời. Và như thế, đấy cũng là trường hợp với … bạn ở đó và tôi ở đây không phải là hai.
Cánh cửa thứ hai là tự đồng nhất
Bạn đã bao giờ quan sát một đứa nhỏ ngồi trước gương chưa? Nó cố gắng bắt lấy đứa bé bên trong gương bởi vì nó nghĩ đứa trẻ đấy ‘có đó bên ngoài’. Nếu nó không thể bắt lấy được thì nó đi vòng ra sau và nhìn sau gương – có thể có đứa trẻ trốn ở đây chăng?
Nhưng dần dần nó bắt đầu nhận ra rằng chính nó là người được phản xạ. Và thế thì nó bắt đầu cảm thấy một loại liên tục: hôm qua cũng cùng khuôn mặt ấy, hôm nay cũng cùng khuôn mặt ấy trong gương. Khi trẻ con tìm kiếm lần đầu tiên trong gương thì chúng trở nên bị thôi miên với gương. Chúng không thể rời gương ra được. Chúng đi đi lại lại phòng ngủ để nhìn chúng là ai.
Cánh cửa thứ ba là lòng tự trọng
Điều này liên quan tới cảm giác tự hào của đứa trẻ xem như kết quả của việc tập làm một việc theo cách riêng của nó: làm, thám hiểm, chế tạo. Khi một đứa trẻ học bất kì cái gì – chẳng hạn nó học một từ, ‘bố’; thế thì nó cứ liên tục nói ‘bố’ ‘bố’, cả ngày. Không bỏ lỡ một cơ hội nào để dùng từ này.
Khi đứa trẻ bắt đầu tập đi, nó thử đi cả ngày. Nó ngã lên ngã xuống, nó loạng quạng, nó bị đau, nhưng nó lại đứng dậy –bởi vì điều đó cho nó lòng tự hào: “Mình cũng có thể làm việc gì đó! Mình có thể bước! Mình có thể bước! Mình có thể mang các thứ từ đây sang kia!”
Nó thích thú làm những thứ này bởi vì điều đó đem cho bản ngã của nó cánh cửa thứ ba: nó cảm thấy tự hào, nó có thể làm được. Nó có thể hát một bài hát, thế thì nó sẵn sàng hát bài hát đó cho bất kì ai. Nếu có khách nào tới thì nó cũng ở đó, chờ đợi để ai đó nêu ra một đề nghị cho nó có thể hát bài hát ấy.
Hay nó có thể nhảy múa, hay nó có thể làm trò bắt chước, hay điều gì đó! Dù điều đó là gì, nó muốn làm điều gì đó để chỉ ra rằng nó không chỉ là kẻ vô dụng, rằng nó có thể cũng làm được nữa. Việc làm này đem bản ngã vào.
Cánh cửa thứ tư là việc tự mở rộng, chiếm hữu, sở hữu
‘Của tôi’ làm nẩy sinh cảm giác về ‘tôi’; ‘tôi’ tạo ra cái ‘tôi’ Và bạn hãy nhớ, những cánh cửa này không chỉ là cho trẻ con thôi, chúng vẫn còn là con đường cho toàn bộ cuộc sống bạn. Khi bạn nói nhà tôi, thì bạn cũng mang tính trẻ con vậy.
Trẻ con thường xuyên cãi nhau “Bố tao mới là người vĩ đại nhất trên thế giới!” Và các thầy tu cũng cứ đánh nhau như vậy “Khái niệm của tôi về Thượng đế là tốt nhất, mạnh mẽ nhất, thứ thiệt! Tất cả các cái khác chỉ là tàm tạm thôi.”
Cánh cửa thứ năm là tự hình dung
Điều này nói tới cách thức trẻ con nhìn chính mình. Qua tương tác với bố mẹ, qua khen ngợi và trừng phạt, nó học việc tạo ra hình ảnh nào đó về chính mình: tốt hay xấu.
Trẻ con bao giờ cũng nhìn vào cách bố mẹ phản ứng lại nó. Nếu nó đang làm một điều nào đó, liệu họ khen ngợi hay trừng phạt? Nếu nó cảm thấy bị trừng phạt thì nó nghĩ, “Mình đã làm điều gì sai rồi. Mình xấu” Nếu nó làm điều gì đó tốt và được khen ngợi, thì nó nghĩ, “Mình tốt, mình được đánh giá tốt” Nó bắt đầu cố gắng làm ngày càng nhiều việc tốt, để nó được đánh giá tốt.
Đây là hai cách thức – cánh cửa là một: hoặc bạn khen ngợi nó và nó cảm thấy thoải mái là nó là một ai đó; hoặc nếu bạn không khen ngợi nó một cách dễ dàng thì nó nói “Được, thế thì cháu sẽ cho bác biết” Thế thì nó sẽ làm cho mọi người phải nhận thấy sự hiện diện của nó. Nó bắt đầu quậy phá mọi vật, nó sẽ bắt đầu hút thuốc, nó sẽ bắt đầu làm những điều mà bạn không thích.
Cánh cửa thứ sáu là cái ta như một lí lẽ.
Bạn có bằng cấp lớn – bạn là một tiến sĩ hay tiến sĩ văn chương – và bạn cứ trưng bầy, phô bầy cái bằng xác nhận của mình: bạn là người được huy chương vàng, bạn đứng đầu đại học, rồi thế này thế nọ. Tại sao?
Vì bạn đang trưng bày rằng bạn đã trở thành một người có lí trí, có giáo dục tốt, được học trong những trường đại học tốt nhất, được học với những giáo sư giỏi nhất: “tôi có thể tranh luận giỏi hơn bất kì ai khác” Lập luận trở thành một chỗ dựa lớn.
Cánh cửa thứ bảy là cố gắng thích đáng, sống có mục tiêu, tham vọng trở thành:
Người ta là gì và là ai là thông qua việc người ta muốn trở thành cái gì và ai. Mối bận tâm về tương lai, mơ ước và các mục tiêu dài hạn xuất hiện – giai đoạn cuối của bản ngã. Thế thì người ta bắt đầu nghĩ về việc phải làm gì trong thế giới này để lưu lại dấu vết trong lịch sử, để lại dấu hiệu trên cát thời đại.
Trở thành một thi sĩ ư? Trở thành một chính khách ư? Trở thành một mahatha (đạo sư) ư? Làm điều này hay điều nọ? Cuộc sống đang chạy hối hả, tuột qua nhanh chóng, và người ta phải làm điều gì đó, nếu không thì chẳng mấy chốc người ta sẽ trở thành khhoong và chẳng ai sẽ biết rằng bạn đã tồn tại.
Người ta muốn trở thành Alexander hay một Napoleon. Nhiều kẻ giết người đã thú nhận trước tòa án rằng chúng không giết ai đó bởi vì chúng thích giết người đó, mà bởi vì chúng muốn tên tuổi chúng xuất hiện trên trang nhất của các báo.
Nếu bạn không thể trở thành nổi danh, thì bạn sẽ cố gắng trở thành khét tiếng. Nếu bạn không thể trở thành Mahatma Gandi, thì bạn sẽ thích trở thành Adolf Hitler – nhưng không ai muốn còn là không ai cả.
Tâm kinh – OSHO