Tận hưởng vẻ đẹp của cái chết

Hôm nay là một trong những ngày mùng 1 ý nghĩa nhất của mình. Mọi năm ngoài đi tảo mộ, thăm người thân thì mình thường đi chúc tết những người bạn trong xóm của mình là chính. Nhưng năm nay thì khác, mình dành nhiều thời gian hơn để ghé thăm những gia đình có người lớn tuổi và hoàn cảnh đặc biệt trong xóm.
Họ khá bất ngờ vì sự xuất hiện của mình, vì thật ra có một vài gia đình mình chỉ biết qua, gặp chào một tiếng chứ không tiếp xúc nhiều. Sau giây phút ngỡ ngàng ban đầu đó là những nụ cười thật tươi, sự vui mừng niềm nở và cực kỳ hiếu khách của họ. Có người vẫn còn minh mẫn, nhớ tên của mình và bắt đầu kể chuyện làng xóm xưa cũ. Cũng có người chẳng nhớ mình là ai, hỏi một hồi suy nghĩ mãi mới có thể nhớ được tên, rồi bắt đầu cười móm mém “ôi thằng Cu Ba mới đó mà đã lớn chừng này rồi à?”.
Trong lòng mình có một cảm giác hân hoan, bình yên đến lạ và cùng họ tâm sự với nhau rất nhiều điều. Mình cảm nhận được sự hạnh phúc trong ánh mắt của họ khi có người thật sự quan tâm và nhớ đến. Trong các cuộc nói chuyện tuy vui vẻ, nhưng mình vẫn cảm nhận được một nỗi buồn tận sâu thẩm bên trong họ, đó chính là nỗi sợ của cái chết đang cận kề. Mình đã chia sẻ rất nhiều để họ biết rằng, chết không phải là hết mà chỉ là sự tái sinh để bắt đầu trên một hành trình mới.
Thật ra thì không riêng gì những người lớn tuổi sợ cái chết, mà đó là nỗi sợ chung của toàn nhân loại. Đa phần mọi người thường lẫn tránh, ko dám đối diện thậm chí chẳng dám nói đến cái chết. Bởi vì trong sâu thẳm mỗi người, đều có một nỗi sợ về sự ko tồn tại, đó cũng là nguyên nhân gốc rễ của mọi nỗi sợ hãi mà ta đang có. Còn đối với tự ngã thì chết đồng nghĩa với hoại diệt, chẳng còn gì nữa. Vì vậy ta lại càng sợ đánh mất đi cái tự ngã của mình nhiều hơn.
Nhưng nếu ta hiểu sâu sắc rằng “Ta không phải là con người trải nghiệm đời sống tâm linh, ta là thực thể tâm linh đang trải nghiệm kiếp sống con người” thì ta chẳng còn sợ bất kỳ điều gì trên đời này nữa. Việc ta sống hay chết nó cũng chẳng thể ảnh hưởng đến bản thể đích thực thiêng liêng của linh hồn ta được. Ta cũng sẽ không bị giới hạn trong cái hình hài mong manh chóng tàn hoại này. Khi ta cận kề cái chết ta sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của nó, bởi khi hình hày chấm dứt đó là một sự giải thoát. Chính lúc đó ta sẽ trở về ngôi nhà linh hồn của mình, và thấu tỏ được sự vận hành của vũ trụ này. Ta chính thức được giải thoát khỏi sự giới hạn tù tùng của hình tướng trong thế giới vật chất.
Một trong những câu trích dẫn mình rất tâm đắc về cái chết của tác giả Eckhart Tolle đó là: “Sợ hãi và ham muốn ko bao giờ được thoả mãn vì chúng không bao giờ giải quyết được vấn đề gốc rễ của bạn. Chúng ko biết bản chất chân thực của mình là gì, và do đó cảm thấy cô đơn, tách biệt với cội nguồn. Cho dù có tái sinh trong một kiếp khác cũng ko giúp gì được cho bạn, nếu trong đời kiếp tới bạn vẫn ko biết bản chất chân thực của mình là gì”
Đúng là như vậy, khi ta biết bản chất chân thật của ta là sự sống vĩnh hằng thì ta chẳng còn sợ bất kỳ điều gì nữa. Bởi vì chết là một cái gì đó thiêng liêng nhất trên đời, đó là giây phút ta trở về với nguồn cội và biết thật sự mình là ai. Cái chết đơn giản chỉ là một trạng thái chuyển giao, để ta tiếp tục tái sinh ở một chiều kích có tần số rung động phù hợp. “Bằng cách thực tập đối diện với cái chết mỗi ngày, ta sẽ mở lòng ra với sự sống. Đó cũng là lý do ta có thể đạt niềm an lạc sâu nhất trên đời, chỉ có thể đến với ta qua sự chiêm nghiệm và chấp nhận cái chết”
Ta cứ ngỡ trần gian này là cõi thật, ta cứ tưởng rằng sau khi chết là hết, là ta sẽ mất vào hư vô mãi mãi. Ta cứ sợ điều đó, nên cứ mãi tất bật ngược xuôi với những được mất thơn thua, tiền tài danh vọng ở trong cõi trần ai này. Mà ta không hề hay biết rằng, ta vĩ đại hơn thế gấp nhiều lần, bản thể đích thực của ta là linh hồn vĩnh cửu, là tình yêu thương thuần khiết. Kiếp sống hiện tại, chỉ là một trong vô lượng kiếp của ta mà thôi, ta đến đây chỉ với một mục đích duy nhất là trải nghiệm và học các bài học trên hành trình tiến hoá linh hồn của mình mà thôi.
Ta tin ta chẳng mất gì cả, khi đó ta chẳng còn sợ cái chết nữa, ta sẽ nhìn thấy vẻ đẹp trong đó “Cái chết không phải là sự kết thúc, mà chỉ là bắt đầu một chương mới thú vị hơn”. Tất cả cuộc sống ở đây ta chỉ xem nó như là một cuộc dạo chơi, ta chẳng còn mắc tâm, bám chấp hay sợ hãi về bất kỳ điều gì nữa. Ta sẽ sống một cuộc đời đúng nghĩa, để trải nghiệm mọi thứ ở đây trên hành trình tiến hoá linh hồn của mình.
Nếu đã như vậy thì hà cớ gì, ta không sống cuộc đời của chính mình ngay từ bây giờ, làm tất cả những điều ta muốn để sau này không còn phải hối tiếc bất kỳ điều gì. Hãy sống một cuộc đời làm sao, trước khi nhắm mắt xui tay ta mỉm cười với những người đưa tiễn ta, nghĩ về những gì đã trải qua trong kiếp sống này mà rằng: “À thì ra ta đã có một cuộc đời thật đẹp như thế”.
Ta nhẹ nhàng rời bỏ cái thân xác này mà chẳng hề có một sự quyến luyến nào cả, trên gương mặt ta vẫn giữ một nụ cười an nhiên tự tại. Và thế là ta lại tiếp tục hành trình trải nghiệm cuộc sống trên một hình hài mới.
Cử Bách Tùng
Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết '"Cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn nhất là bạn để tâm hồn tàn lụi ngay khi còn sống." -Norman Kusin'

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *