Đây có lẽ là một trong những câu hỏi không có lời giải đáp của những người mới bước chân vào con đường tu tập.
Trước đây mình cũng như vậy, mình cứ nghĩ rằng khi ta khát khao đi tìm chân lý, nhìn vào bên trong thì cuộc sống của ta sẽ hạnh phúc hơn. Thế mà đời như tạt cho mình một gáo nước lạnh, càng tu tập mình lại càng khổ đau và bất ổn hơn. Đi đâu làm gì mình cũng thấy rất nhiều vấn đề nảy sinh khiến mình phiền lòng. Mình cực kỳ hoang mang và rất mông lung về con đường mà mình đã chọn.
Câu hỏi này cũng chính là một phần trong giai đoạn bóng tối của linh hồn mà mình đã chia sẻ ở bài viết trước. Sau khi vượt qua, mình mới nhận ra được nhiều sự thật thú vị. Thật ra thì lúc đó mình và cuộc sống của mình đã tốt hơn trước gấp rất nhiều lần. Nhưng tại vì mình đã tìm về bên trong nên luôn nhận thức được mình đang như thế nào. Vì vậy chỉ cần một chút loạn tâm hay ý niệm không tốt nổi lên là mình nhận ra ngay. Mình trốn tránh nó và nhanh chóng gạt phăng nó qua một bên. Mình xua tan ý nghĩ đó ngay lập tức và tự trách bản thân mình. Sao mình lại có những ý niệm xấu xa như thế được cơ chứ?
Cứ như vậy những ý niệm và suy nghĩ không tốt của bản thân cứ trồi lên, trồi lên liên tục khiến tâm ta khổ đau. Ta không thể tin được bên trong ta lại có nhiều suy nghĩ tồi tệ như vậy. Ta tự trách bản thân mình và sân với chính cái sân của mình. Người càng tu tập nhiều thì những cảnh đến để ta nổi cái tâm “tham, sân, si” càng nhiều hơn nữa. Nó đến để giúp ta nhận ra những gì thật sự có bên trong ta và thử thách xem ta có định được tâm để bước đi trên con đường tâm linh hay không.
Thật ra thì trước đây ta hành xử hay suy nghĩ còn tệ hơn rất rất nhiều lần. Ta cứ mãi bị cái tâm tham sân si điều khiển và làm những điều không tốt. Nhưng trước đó ta không hề nhận ra, bởi linh hồn ta vẫn còn đang trong cơn ngủ mê và ta chẳng dám nhìn vào bên trong của mình. Ta cứ mãi lao vào guồng quay cuộc sống, bị mắc kẹt trong cái ma trận được mất hơn thua mà chẳng thể thoát ra được. Cuối cùng những việc ta làm sinh ra nhiều sự bất ổn và ta cứ sống mãi trong những chuỗi ngày đau khổ. Ta nhìn đâu đâu cũng thấy những người hành xử giống như mình, nên ta đã không hề nhận ra nguyên nhân khổ đau của ta. Ta sống theo bản năng nên xem chuyện đó là vô cùng bình thường.
Còn khi ta bắt đầu tìm về bên trong thì tất cả những điều xấu xa đó, cứ lần lượt phơi bày trần truồng trước mặt ta. Ta không chấp nhận con người thật của ta, nên bắt đầu tự trách bản thân mình và đôi khi nghi ngờ cả bản chất đích thực của mình. Ta có tốt như ta vẫn tưởng hay không? Chính những suy nghĩ này đã sinh ra sự khổ đau cho ta. Giai đoạn đó ta chưa hề có trí tuệ, tâm ta vẫn còn vướng mắc phân biệt đúng sai.
Ta cứ luôn nghĩ rằng những suy nghĩ xấu xa đó là không tốt, là sai trái nên ta chối bỏ con người thật của mình. Nhưng ta không hề biết rằng, những suy nghĩ đó chẳng khác nào cái ung nhọt đang tiềm ẩn trong cơ thể ta. Nó càng hiện ra bao nhiêu, khi ta giải quyết được nó thì bên trong ta lại càng sạch sẽ, khoẻ mạnh lên bấy nhiêu.
Thêm một nguyên nhân lớn khiến những người mới tu tập khổ đau nữa đó chính là họ nhìn thấu mọi việc và nhìn thấu lòng người. Họ nhận ra những người xung quanh ta không tốt như lâu nay ta vẫn tưởng. Họ biết động cơ mục đích sau mỗi lời nói, hành động của người khác là gì. Thời điểm đó họ cũng chưa phát triển được tâm từ bi và tình yêu thương đối với muôn người, nên thấy cuộc đời đầy rẫy những bất công và lọc lừa. Họ lại đang ở trong giai đoạn bóng tối của linh hồn, nên mọi thứ cứ tới dồn dập để thử tâm họ nhiều hơn nữa.
Cuối cùng ngoài những gì mình đã chia sẻ ở bài viết trước, thì nguyên nhân lớn nhất khiến những người mới bắt đầu tu tập khổ đau đó chính là họ nhìn thấu những điều xấu xa bên trong mình và của người khác. Tâm trí họ vẫn chưa thể hoà nhập cùng tần số với phần hồn vừa mới thức giấc, nên trí tuệ và tình yêu thương vẫn chưa biết cách để xử lý cái tham sân si bên trong chính họ và người khác.
Việc lớn nhất để ta có thể vượt qua giai đoạn này đó chính là chấp nhận mọi thứ đang diễn ra bên trong mình dù nó là xấu hay tốt. Chấp nhận không có nghĩa là nhu nhược mà là ta đang can đảm đối diện với góc tối của bản thân mình. Chấp nhận không có nghĩa là ta để cái tâm tham, sân, si tự do điều khiển ta làm những điều không đúng. Mà có nghĩa là ta chấp nhận hoàn toàn bên trong tâm thức của ta vẫn còn những điều chưa hoàn hảo. Từ đó ta sẽ biết cách quan sát và thấu hiểu nỗi đau ấy. Ta sẽ tìm được nguyên nhân gốc rễ, nguồn cơn của sự việc, từ đó cái sân bên trong ta mới tự động biến mất được.
Còn ta cứ tự trách bản thân mình, thì sân lại càng chồng thêm sân. Ta lại bị lún sâu vào vòng xoáy ma trận mà chẳng tìm được lối thoát. Tại sao ta lại không hoan hỷ chấp nhận mọi thứ như đó đang là, dũng cảm đối diện với tất cả và tận hưởng cái cảm giác đó. Cái khoảnh khắc khi ta hoàn toàn có mặt trong giây phút hiện tại đó, tự khắc trong trái tim ta sẽ có câu trả lời và biết mình sẽ cần phải làm gì tiếp theo.
Tâm ta sẽ chẳng còn phân biệt đúng sai nữa mà chỉ còn sự thấu hiểu và tình yêu thương. Ta sẽ nhìn thấy những cảm xúc tiêu cực của mình chẳng khác nào một đứa con nít đang không hài lòng một việc gì đó nên mới gào thét, giãy giụa. Việc của ta là hãy quan sát, thấu hiểu và yêu thương nó vô điều kiện giống như cách của một ông bố bà mẹ yêu thương đứa con bé bỏng của mình vậy. Trên đời này chẳng có một đứa con nít nào nhận được sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương và thấu hiểu từ người lớn mà trở thành trẻ hư cả. Đơn nhiên nó cũng vậy, nó đã được ta chữa lành từ bên trong nên sẽ trở thành trẻ ngoan mà chẳng còn gào thét đau khổ nữa.
Mình thật sự biết ơn ai đó, hay một cảnh tượng nào đó xảy đến mà bên trong mình nổi lên những tính “tham, sân, si”. Nhờ như thế, nó mới chịu xuất hiện để mình giải quyết gọn gàng và chẳng còn bám rễ sâu trong tâm hồn khiến mình đau khổ nữa. Tất nhiên qua thời gian tâm ta sẽ dần dần được thanh lọc, tham sân si sẽ ngày càng ít đi. Mà cho dù nó có xuất hiện thì ta vẫn không thể mất đi cái bình an nội tại. Bởi ta chấp nhận hoàn toàn mọi thứ đang xảy ra và không bao giờ chối bỏ con người thật của mình!
Vì vậy hãy luôn vững niềm tin để sớm vượt qua giai đoạn này bạn nhé!
Cử Bách Tùng