Thúy Quỳnh, buổi 9 ngày 9/12/2017 – bài học về sự tha thứ

BUỔI 9: THIỀN ĐA DÒNG

KIẾP THIỀN VỀ SỰ KHÔNG THA THỨ

Tên tôi là Luân.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, trong một gia đình nghèo, bố mẹ tôi đều là những người lao động tự do, nguồn sống không ổn định, bữa đói bữa no. Bố tôi mất sớm, 2 mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Mẹ vẫn thường thắp hương bố và khóc, mong bố phù hộ cho 2 mẹ con một cuộc sống tốt đẹp hơn. Rồi tôi cũng yêu, tôi gặp một chàng trai ở chợ và chúng tôi đem lòng yêu nhau. Nhưng oái oăm thay khi tôi thông báo có bầu thì chàng cao chạy xa bay vì đây chưa phải là thời điểm để cưới.

Từ đó tôi trở thành  một bà mẹ đơn thân, tôi trông khá mũm mĩm và dáng vẻ luôn tất bật, vất vả. Tôi ở cùng mẹ tôi và cô con gái trong một ngôi nhà lợp mái lá giản dị, mẹ tôi sức khỏe đã yếu, lại đau ốm liên miên nên chẳng thể làm gì. Căn nhà đơn sơ lắm, chỉ có 2 chiếc giường và một cái khung cửi dệt vải, đó là nghề chính của tôi.

Hàng ngày tôi ra chợ bán thịt, rồi bán vải dệt thêm kiếm tiền nuôi mẹ già con thơ. Cuộc sống cứ trôi qua một cách vô vị và buồn tẻ như vậy. Cô con gái tôi là một đứa trẻ rất hay mè nheo, mỗi khi tôi đi làm về nó lại sà vào lòng mẹ và xin mua một thứ gì đó, khi thì là cái váy, khi thì là chiếc vòng hoặc là một cái gì đó mà con nhìn thấy ở các bạn mà con không có.

Thật lòng mà nói tôi thương con vì không có bố nên chiều nó lắm, không nỡ từ chối bất cứ thứ gì. Sự đòi hỏi của con lớn dần theo tuổi, càng lớn con càng cần nhiều tiền hơn và điều đó khiến tôi vô cùng buồn khổ áp lực. Tôi quyết định đi ở cho nhà giàu để dành giụm được nhiều tiền hơn. Hàng tháng tôi gửi tiền về cho mẹ già và đứa con mới lớn ở nhà, mong rằng con hiểu được nỗi vất vả của mẹ khi đi làm thuê, mong 2 bà cháu thương nhau mà sống.

Một ngày nọ, tôi nhớ con quá, quyết định xin nghỉ về nhà thăm con và mẹ, nhà chủ tôi ở cũng rất tốt, họ cho tôi về nhà 1 tuần còn cho tôi ít quà mang về. Tôi phấn khởi lắm, khấp khởi về nhà và thầm tưởng tượng ánh mắt vui sướng của cô con gái và mẹ già. Nhưng đời trớ trêu thay, bước chân vào nhà lạnh tanh, tôi thấy mẹ tôi gầy trơ xương nằm trơ trên chiếc giường.

Hỏi ra mới vỡ lẽ, cô con gái đã bỏ nhà theo đi theo một đứa con trai được vài ngày bỏ mặc bà mình chết đói, bệnh tật và mang theo tất cả số tiền tôi gửi về. Đau đớn, thất vọng tôi đành nuốt nước mắt, rồi ở nhà chăm mẹ già, đi bán rau, bán vải như xưa kiếm tiền nuôi mẹ. 2 mẹ con ở với nhau như vậy trong nỗi cô đơn thì một ngày cô con gái tôi về. Con bé trông thật khác lạ, như một người khác vậy, tưởng rằng con nhớ gia đình mà về thăm, tôi đang mừng mừng tủi tủi thì thấy con hỏi:

“Mẹ còn tiền không, cho con một ít, con hết sạch tiền rồi”.

Tôi nói : “mẹ làm gì có tiền con, mẹ con phải nuôi bà nữa chứ, bà lại ốm đau liên miên”.

“Ôi chào, bà già rồi mẹ nuôi bà làm gì, mẹ đưa tiền cho con, con đi đánh bạc kiếm lại đống tiền lời cho mẹ”.

Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con hư như vậy, thật hết sức thất vọng “ con đi đi, mẹ không cần một đứa như con” rồi khóc.

Nó nổi giận chạy  vào trong nhà lục lấy túi đựng tiền để dành của tôi rồi bỏ đi không một lời từ biệt. Mẹ tôi nghe nó nói và thấy nó cư xử như vậy uất quá mà mất. Từ đó tôi sống cô đơn trong căn nhà mái lá ấy, vẫn phải sống mà không biết cuộc sống sẽ ra sao. Rồi một ngày nọ, con gái tôi dẫn theo một người đàn ông theo cùng, và nói rằng đây là chồng nó, nó đang có bầu cần mẹ giúp đỡ.

Tôi đương nhiên không nỡ ruồng bỏ con cháu mình, nhưng 2 đứa thật không thể chịu nổi, chúng như là ông bà chủ vậy, cả ngày chỉ có chơi, không làm bất cứ việc gì, thỉnh thoảng lại hút thuốc phiện cùng nhau vui thú. Tôi vẫn đi bán hàng, kiếm tiền nuôi cả cái gia đình này. Rồi cháu tôi cũng ra đời, một đứa bé xinh xắn và lanh lợi nhất trần gian mà tôi từng thấy. Bố mẹ nó chẳng quan tâm gì tới nó cả, tôi vừa là bà vừa là mẹ, tôi thương nó lắm lắm. Bà cháu tôi như hai người bạn vậy, sớm tối có nhau.

Từ khi có cháu cuộc sống tôi bắt đầu có màu sắc  hơn hẳn. Đứa bé thường nói “con yêu bà nhất trên đời, con chỉ yêu bà mà thôi”, chỉ nghe vậy thôi mà bao nhọc nhằn vất vả một ngày cũng tan biến. Một ngày, đứa bé nói với tôi “bà ơi, con nghe nói bố mẹ muốn đuổi bà ra khỏi nhà để chiếm ngôi nhà bà ạ”. Tôi bất ngờ quá, hỏi chúng thì trong cơn phê chúng đuổi tôi ra khỏi nhà luôn. Đứa cháu tôi khóc lóc thảm thiết, mẹ nó nói: mày đi theo bà mày luôn đi, tôi cũng không cần mày. Hai bà cháu vừa đi vừa khóc, lang thang.

Cũng may sao hai bà cháu được nhà giàu nọ thương tình cho vào làm người ở, giúp họ việc nhà. Nhà chủ khá tốt, thương 2 bà cháu tôi lắm, chúng tôi sống khá vui vẻ. Nhưng rồi cháu tôi cũng đến tuổi đi học, tôi lo lắm không biết phải làm sao. Gần nhà ông bà chủ có một ngôi chùa nhỏ, thầy trụ trì thương thằng cháu tôi, thấy nó vừa kháu khỉnh lại rất thông minh bèn đề nghị tôi cho nó vào chùa dạy dỗ. Cháu tôi thích lắm nó nói “bà ơi bà cho con vào chùa với sư thầy nhé, con hứa sẽ ngoan và học tốt ạ”. Nghĩ đi nghĩ lại chẳng còn gì tốt hơn, tôi đồng ý.

Cháu đã lên chùa, tôi ghé về nhà thăm con đồng thời muốn thông báo cho con biết tin ấy. Nào ngờ…, khi tôi trở về con tôi không hề vui mừng tí nào, mặt nó lạnh như tiền, căn nhà ấy vợ chồng nó làm thành sòng bạc, cũng ăn nên làm gia, nhưng nó vừa nghe tôi kể thì bèn oán trách tôi đã bỏ mặc con nó và không cho tôi vào nhà, mặc tôi nói rằng tôi sẽ đợi cho đến khi nó dám đối mặt với tôi thì thôi. Trời hôm ấy rét căm căm, tôi ngồi bên mép nhà, lạnh buốt, rét run lên từng cơn, tự hỏi điều gì khiến cho tôi lại có một cô con gái như vậy. Tại sao..?

Một cơn đau tim nhói lên dữ dội, linh hồn tôi bay lên trên ngôi nhà, ngắm nhìn thân xác mình đang lạnh ngắt co quắp dựa vào bức tường nhà. Bên trong căn nhà lũ trẻ vẫn đang ngất ngây khói thuốc…  

Bài học cuộc đời sự thấu hiểu. Khi lên HLR chữa lành, 2 mẹ con được gọi lên:

Người mẹ không tha thứ cho con vì đã quá bất hiếu, còn người con không tha thứ cho mẹ bởi đã sinh nó ra trên đời không có bố, bị mọi người trêu trọc, hắt hủi, nó không có muốn có một người mẹ như vậy. Khi chữa lành, khi giải thích sự buông bỏ – 81 chiếc khăn bông bay tượng trưng cho 81 cuộc đời đầu thai với bài học này đã hóa bong bóng xà phòng bay lên cao, không khí căn phòng thật yên bình êm ả. Cô con gái là người bạn thân kiếp này, và tiếp tục học về bài học thấu hiểu. Đứa cháu là con trai kiếp này.

Cảm ơn vũ trụ, cảm ơn tạo hóa..

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *