Ở buổi 2 hình ảnh hiện ra là 1 ngôi làng ở trời Âu khoảng thế kỷ 19.
Vào 1 buổi chiều tối với ánh đèn sáng ở từng ngôi nhà.
Tiếp cảnh là 1 cô gái với đôi hài vải màu nude cùng bộ đầm của thời đó – kiểu gái nông thôn ấy – cô ấy đang phơi đồ trước nhà vào buổi sáng. Và k đi tiếp được nữa.
Đến buổi 3, vẫn 2 hình ảnh cũ nhưng đi tiếp được vài cảnh.
Thấy được cuộc đời chính mình, chết 1 mình trong cô độc. Bài học cuộc đời là nỗi nhớ nhưng k hợp lý.
Hôm nay là buổi học thứ 4. Năng lực còn non kém, các hình ảnh mờ ảo đôi khi chạy cảnh còn loạn xạ.
Bước xuống cầu thang và đến cái hang. Đó là hang đá tối đen, lạnh của đá, ướt nước đọng, đi đến cửa hang là cảnh nhiên nhiên hùng vĩ, xanh mát. Nắng ấm vàng, cỏ xanh ngắt, biển xanh đậm, gió mang hơi muối của biển như ôm cả người. Xin kết nối với cái tôi cao hơn.
Bước vào căn phòng healing room với chiếc ghế gỗ sẵn đó. Nói với trái tim về điều mong muốn.
Và câu chuyện như sau:
Tôi là 1 cô gái ngoại quốc sống ở TK 19. Là con gái duy nhất trong 1 gđ nông dân với sự yêu thương của cha mẹ, tuổi thơ chỉ có niềm vui, tiếng cười.
Khi trở thành thiếu nữ, cũng là nữ sinh viên đại học trong 1 ngôi trường cổ kính với thái độ chuyên cần. Trong 1 buổi cổ vũ cho môn thể thao Polo – cưỡi ngựa đánh bóng – tôi và 1 chàng trai phải lòng nhau. Hẹn hò lãng mạn lắm.
Chèo thuyền giữa hồ với 2 bên là màu vàng đỏ của lá mùa thu. Tĩnh lặng và thơ mộng. Nhảy dạ vũ cùng nhau. 1 đám cưới trong nhà thờ. Lần lượt 2 đứa con chào đời: 1 gái – 1 trai.
Rồi có gì đó không ổn với người chồng. Biến cố xảy đến. Chồng tôi phạm trọng tội, bị tử hình bằng hình thức treo cổ. Tôi chứng kiến cái chết của chồng với sự tuyệt vọng. Chuỗi ngày tiếp theo là cố gắng làm việc nuôi con. Trở thành trụ cột trong gia đình.
Tôi xin được làm việc trong 1 tòa soạn báo. Ngày ngày cật lực làm việc kiếm tiền nuôi con và quên đi nỗi nhớ về chồng. Nhưng tối ngủ thì nằm khóc vì nhớ chồng. Suốt thởi gian sau đó là 1 mình đi về giữa tòa soạn và nhà ở. K mở lòng với người đàn ông nào nữa. Sự cô đơn bủa vây.
2 đứa con lớn lên và sống cuộc sống riêng. Về già, sống 1 mình trong căn nhà vườn. Chiều chiều ngồi trên chiếc ghế tựa ngoài thềm nhà nhìn hoàng hôn, ôm con mèo mập màu trắng, ngắm bức ảnh người chồng đã khuất.
Và đến 1 ngày chết trong cô độc trong 1 buổi chiều như thế. Được hướng dẫn phủ ánh sáng vàng kim cho người phụ nữ đó. Về lại căn phòng healing room và nhận bài học. Đó là sự chịu đựng. Thế nhưng lại k thể thấy được bài học đó đến thời hiện tại. Tâm trạng buồn khó tả. Đến lúc này thì khóc tu tu luôn.
Chỉ có hình ảnh khuôn mặt người chồng là thấy rõ nhất, còn những nhân vật xung quanh như cha mẹ, con cái, bạn bè gần như k rõ được họ là ai trong hiện tại với mình.
Người chồng đã chết là người yêu cũ kiếp này