Bắp Cải ngày 22/3/2018

Hôm nay khi vào thiền , mình thấy hình ảnh 1 tòa lâu đài to lớn đen xù xì và hoang vắng. Mình là 1 gã trung niên to béo xấu xí,  khoảng trên 50 và đang bị lạc trong rừng.

Mình đang rất hoảng sợ, ko muốn đi đến tòa lâu đài đó. Con ngựa mình cưỡi nó cũng hoảng sợ, cứ chồm lên và hí vang. Mình đi mãi mà vẫn ko tìm được lối ra, quanh đi quẩn lại cũng là tòa lâu đài đó. Trời cứ càng khuya và có tiếng tru của bầy sói ở rất gần.

Rồi mình cũng tới trước cửa lâu đài. Có 1 ông cụ già cầm chiếc đèn ra và mở cửa cho mình vào. Trong lâu đài rất tối và âm u. Mình xin được ngủ dưới đất ở phòng khách lớn nhưng ông ko bằng long và dẫn mình vào 1 căn phòng trên lấu.

Căn phòng đó cũng tối, có 1 cánh cửa sổ mở nhìn ra ngoài trời đen. Có 1 cái giường với nệm trắng toát. Ông già đi ra và đóng cửa lại. Mình nằm trên giường, mệt mỏi nhưng mãi ko chợp mắt được. Có 1 nỗi lo sợ tràn ngập trong mình.

Ngủ mãi ko được, mình cầm chiếc đèn và mở cửa đi ra ngoài. Có 1 cầu thang lớn dẫn lên cao. Mình nghe có tiếng cót két vang lên từ trên gác mái. Mình đi lên. Tòa lâu đài hoàn toàn hoang vắng, ko có ai, nhưng mình cứ có cảm giác rợn người khi đi qua mỗi phòng để lên cao.

Trên gác mái, trong căn phòng nhỏ, trên chiếc ghế có 1 bà cụ già ngồi đu đưa…Bà bị liệt ở đôi chân. Bà cho mình biết tòa lâu đài này đã bị nguyền rủa. Ai vào rồi thì mãi mãi ko còn đường để trở ra. Vì ông chủ tòa lâu đài này là 1 tên sát nhân, luôn đưa vào lâu đài những cô gái trẻ và giết họ.

Bà là vợ ông, khi biết được tội ác của chồng, bà bỏ chạy nhưng bị ông phang cho gẫy giò. ??? Sau đó ông nhốt bà ở trên gác mái này. Những cư dân gần đó nghe tiếng than khóc hằng đêm đều bỏ đi nơi khác vì hoảng sợ.

Khi nghe bà cụ nói vậy, mình chạy nhanh ra ngoài nhưng ko còn kịp nữa, tầng gác đó bị khóa lại từ bên ngoài mất rồi. Mình hoảng sợ và đi tìm dụng cụ để mở cửa nhưng hoàn toàn ko có vật nào. Nỗi hoảng sợ cứ tăng dần. Mình đang ở trên tầng gác mái cao nhất của tòa lâu đài. Cửa sổ mở toang và nhìn xuống bên dưới thì khá sâu.

Mình lấy miếng khăn trải giường xé ra và nối lại thành 1 chiếc thang dây và đu ra ngoài để xuống dần. Khi còn đang lơ lững, mình nghe thấy tiếng cười và nhìn lên thấy ông lão đang dung kéo để cắt sợi dây của mình.

Mình rơi xuống và…bị gẫy chân. Mình gượng đau và lê chiếc chân bị gãy cố lết ra xa khỏi tòa lâu đài. Con ngựa của mình ko còn ở chỗ cũ. Đêm thì lạnh. Từ phía rừng, đàn sói xuất hiện, nhe rang nhìn mình 1 cách hung dữ…

Mình chết tức tưởi vì bị sói tấn công. Máu mình ướt đẫm 1 khoảng sân rộng. Trước khi chết, hình ảnh đứa con gái ở nhà trông chờ làm mình đau đớn. Trong túi hành trang mình để lại trên phòng, còn có món quà mà nó thích…

Mình xin trở về thời thơ ấu. Lúc ấy mình chừng 10t. Nhà mình khá giả và ba mẹ rất cưng chiều mình. Mình ăn rất nhiều và rất béo. Những đứa trẻ khác thường hay trêu chọc và bắt nạt mình nhưng mình rất thích chơi chung với bọn chúng.Có 1 bạn luôn đứng ra để bảo vệ cho mình. ( Người này là em của mình)??

Có 1 lần bọn chúng rủ mình vào rừng chơi và bày cách để chọc phá mình thì bạn mình lại cản ngăn bọn chúng. Nhưng lần này bọn chúng xúm vào tấn công bạn ấy tới tấp. Chúng đánh bạn ấy bằng cây và làm bạn ấy bị thương .Mình bỏ chạy thoát về làng và chạy trốn vào nhà. Nhiều ngày sau đó, mình ko gặp bạn ấy. Cả làng đỗ xô đi tìm thì mới biết bạn ấy đã chết vì mất nhiều máu. Mọi người mãi ko tìm ra được thủ phạm. Mẹ bạn ấy khóc đến mù cả mắt.

Mình trở nên trầm lặng và ít nói hơn. Lớn lên, mình trở thành 1 chủ tiệm bánh ở làng. Mình cưới 1 cô vợ nhưng vợ mình khá hung dữ. Mình có 1 đứa con gái và mình coi nó như báu vật. Mỗi lần đi lên tỉnh mua hàng, mình đều tìm mua cho con 1 món quà mới.

Mình quay về cảnh chết để chữa lành. Mình thấy xác của mình chảy nước mắt. Mình thấy xấu hổ vì sự hèn nhát và yếu đuối. Mình xin được buông bỏ. Bài học cuộc đời của lần này là CAN ĐẢM.

Khi chữa lành xong, mình xem lại cuộc đời ấy.

Bấy giờ khi còn bé, mình mặc kệ lời nhạo bang của lũ bạn. Lâu ngày chọc phá mà thấy mình ko phản ứng, bọn chúng thôi ko bắt nạt mình nữa. Mình và đứa bạn chơi thân với nhau. Lớn lên, bạn mình xung phong vào quân ngũ và chết ở chiến trường. Mình lấy vợ, có con, là ông chủ 1 tiệm bánh.

Lần đó khi bị lạc vào rừng, mình cũng vào tòa lâu đài đó, cũng bị té từ trên cao xuống do ông lão cắt dây, nhưng mình tìm được con ngựa và chạy được về nhà. Mình bị thọt 1 bên chân và chết già trên giường bệnh. Con gái mình sau này lấy được tấm chồng tốt. Còn vợ mình vẫn càm ràm cho tới khi mình chết. ☺ ☺

Sau đó mình xin được xem thiết kế cuộc đời mình. Mình thấy mình ở trong tòa nhà lớn với những tủ kệ cao như nhà chọc trời. Mình được dẫn tới 1 chiếc bàn nhỏ màu đen, ở đó có 1 cuốn sách với những trang đã mở sẳn. Mình nhìn vào cuộc đời đó.

Những hình ảnh trôi qua như 1 cuốn phim chiếu chậm. Mình ko béo tốt, nhưng mình bị liệt 2 chân sau 1 cơn bạo bệnh. Mình có 2 chiếc nạng cặp nách 2 bên. Mình cũng có 1 đứa bạn thân.

Lớn lên mình có vợ, đó là 1 cô gái nghèo ở gần nhà. Cô ấy ko yêu mình nhưng bằng lòng lấy mình để có tiền trả nợ cho cha mẹ. Cô ấy cục tính lắm còn mình thì hay mặc cảm. Mình làm thợ bạc và mình có 2 bàn tay rất khéo léo. Mình truyền nghề cho vài trẻ trong làng. Mình có 2 con. Chúng nó ko gần gũi với mình. Mình chết già vì bệnh.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *