Tin người chỉ là một khía cạnh rất nhỏ, mà qua đó ta học cách tin ở bản thân. Vì tin vào đôi cánh của mình, nên chú chim chẳng sợ cành cây gãy. Tương tự như vậy, ta nương tựa vào người mà chẳng sợ người quay bước rời đi.
Mọi niềm tin đều xuất phát từ tin mình. Tin rằng dù có gì xảy ra, mình vẫn còn có mình kề cạnh. Mình là đòn bẩy để mình được bật thật xa. Mình là nhà để mình dấn thân ngoài kia mỏi mệt có chỗ để trở về nương náu. Mình hiểu cho mình, dù cho thế gian có chẳng hiểu. Mình ôm ấp, vỗ về chính những phần tối nhất, những vết sẹo, những bất an của bản thân. Vì tin mình nên mình luôn cổ vũ, chúc mừng bản thân trước mọi lựa chọn vô nguyên cớ.
Lựa chọn mà không xuất phát từ lý trí, khởi sinh tự nhiên từ hư vô, chính là thôi thúc bên trong, là tiếng lòng, là lời trái tim mách bảo, hay phần lớn mọi người gọi là đam mê. Cảm hứng thực sự đến từ trung tâm này. Thế thì, thay vì gò mình vào một trật tự lặp lại (đương nhiên một số trường hợp kỷ luật là điều cần thiết), hãy thư giãn, thả lỏng, và cho phép mình được tuôn chảy mọi hướng thuận như dòng nước vậy.
Bạn có thể gọi đời là gì cũng được, có thể là Thượng đế, là Vũ trụ, là Phật, là Sống, hay Tự nhiên,… Chính vì tin vào nhân vào duyên, vào sinh rồi diệt, vào dòng chảy bất tận của Tạo hóa từng giây từng phút, bạn sẽ thôi cố gắng, thôi lắng lo, thôi kiếm tìm, ngưng nỗ lực. Mọi sự đã có trời đất lo liệu. Sao phải lo lắng? Khi bạn cuống quýt lo lắng, rằng phải nhanh lên thôi, rằng thế gian đang cần ta lắm lắm, bạn đang đặt mình lên trên cả.
Khi đó, con sóng nghĩ mình đặc biệt giữa đại dương. Đám mây ảo tưởng rằng nó có thể che lấp cả bầu trời. Điều này không có nghĩa là lười biếng hay thoái lui, nó chỉ đơn giản là thái độ thuận dòng chảy mà trôi xuôi, thuận tự nhiên mà sống. Nếu sự không-làm của bạn mà đầy bất an, sinh ra mâu thuẫn nội tâm (đấu tranh tư tưởng giữa nên cố gắng hay không), hoặc mâu thuẫn với môi trường xung quanh,… đó là máy móc rập khuôn trong vô minh, chứ không phải vô vi.
Niềm tin ở đây mình nói tới không phải là bức tường thành mà bậc thầy, hay kinh sách, hay bên ngoài dạy cho bạn. Niềm tin này không phải là thứ bạn nhồi nhét vào. Không phải là tin vào một điều gì đó vô hình trong nỗi sợ, nghĩ rằng dựa vào đó mình sẽ được an tâm. Những niềm tin, hệ tư tưởng nếu xuất phát từ bên ngoài đều chỉ là vay mượn, không gì trên đời dễ vỡ như nó. Chỉ cần bạn rút trật một thanh gỗ, cả tường thành kiên cố sẽ sụp đổ trong phút giây.
Niềm tin thực sự xuất phát từ cái biết bên trong, chẳng liên quan đến tôn giáo hay hệ tư tưởng chút nào. Nó là thứ không sinh, không diệt, không đổi thay dù muôn điều khác đổi.
“Vô vi nhi vô bất vi.”
(Tạm dịch: Không làm gì mà không gì là không làm.)
Phúc lạc thực sự chỉ nảy sinh khi có sự hài hòa bên trong và bên ngoài. Hài hòa giữa tâm trí và trái tim bạn. Hài hòa giữa bạn và người đối diện. Hài hòa giữa bạn và cây cỏ, hoa lá. Hài hòa giữa bạn và côn trùng, sâu bọ. Hài hòa giữa bạn và cảnh, thuận cảnh mà làm.
Tự do, sao cũng được, hay bất cố gắng, thuận Tự nhiên không là điều bạn có thể máy móc áp dụng bằng tâm trí. Khi bạn không hiểu Đạo, trong cốt nguyên của nó, sống theo Đạo chẳng khác nào lao đầu xuống hố sâu. Nó giống như việc cho một đứa trẻ leo lên xe máy và nhấn ga vậy. Tự thân xe máy không có vấn đề, nó còn hữu dụng nữa, nhưng giao cho một đứa trẻ là hủy diệt. Thế thì Đạo cũng chẳng sai, cách bạn vận dụng Đạo nếu thiếu đi trí huệ mới là con dao tự giết mình.
Nhưng dù vậy thì theo trải nghiệm của mình, chẳng có gì là “nguy hiểm” trong thế gian này cả. Mọi trải nghiệm đều mang lại điều gì đó. Bạn phải đến tận cùng của Vô minh để rồi bừng tỉnh. Có lẽ, việc đâm đầu vào tường một cách kiên trì và bền bỉ cũng là một cách để bạn nhận ra.
Tiên alien