Đã sinh ra làm kiếp con người, ai cũng sẽ phải trải qua những hỉ nộ ái ố, đắng cay cuộc đời. Có lúc vui, cũng có lúc buồn, có lúc hạnh phúc đến tột độ mà cũng có khi tuyệt vọng đến tột cùng, ta sẽ trải nghiệm hết tất cả những cảm xúc mà kiếp sống con người mang lại.
Thế nhưng có một trạng thái, một cảm xúc mà đôi khi có những người đã về bên kia thế giới vẫn chưa trải nghiệm được, đó là trạng thái trung dung. Ở đó, ta luôn đặt mình ở một trạng thái cân bằng, chẳng cần quá vồn vập cũng chẳng có gì bất cập. Ta sống và làm mọi việc thuận theo lẽ tự nhiên, là thuận theo những gì bên trong mình mách bảo, buông những gì cần buông, nắm gì những cần nắm mà chẳng cần mắc tâm điều gì. Sự trung dung đó sẽ mang tới cho ta một sự bình yên và tĩnh lặng ở tận sâu thẳm trong tâm hồn.
Chính nhờ sự tĩnh lặng nội tâm đó, nên mọi chuyện trên đời này chẳng thể nào ảnh hưởng được ta. Ta hành động một cách ung dung trước mọi sự vật sự việc, như ở trong các bộ phim kiếm hiệp, một vị đạo sư đang ngồi ung dung uống nước trà, đánh cờ mặc cho thiên hạ ngoài kia đang tranh đấu xưng hùng.
Nói như thế không có nghĩa, trạng thái trung dung là mặc kệ sự đời, cũng không phải là dạy người ta cách thoả hiệp hay từ bỏ, càng không phải là bắt người ta không có ham muốn mong cầu, mà đơn giản trạng thái trung dung khiến ta bình tâm giữa dòng chảy cuộc đời, giúp ta nhận ra ý nghĩa thật sự đằng sau sự vật sự việc đó là gì, từ đó giúp ta sống thuận tự nhiên, hoà làm một với vũ trụ bao la ngoài kia.
Đời người, rốt cuộc thì ai cũng mong muốn có một sự bình an trong tâm hồn, và trạng thái trung dung là một trong những cảnh giới cao nhất để cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của sự tĩnh lặng nội tâm ấy. Mà để đạt được trạng thái trung dung, ta cần phải trải qua nhiều biến cố cuộc đời, để thấu hiểu nhân sinh quan của thế gian này, cùng với đó là một trái tim nhân hậu đầy tình yêu thương bao la, ta mới có thể đạt đến cảnh giới đó. Bởi vì tấm lòng mà rộng lớn như biển cả, thì hòn đá tảng cũng chẳng thể tạo nên một gợn sóng nào!
Cử Bách Tùng