Trên con đường dài vô định của loài người, sẽ có đôi lúc chúng ta nhìn lại những chặn đường đã qua để rồi bất giác nhận ra những khoảng lặng trong tâm thức. Tựa như cánh chim mỗi mệt giữa dòng, điều giá trị nhất còn sót lại có lẽ là sự hối tiếc vô ngần bởi thời gian ngắn ngủi còn lại liệu có đủ để ta sống tốt, để gắn nối nhịp yêu thương khi tất cả vẫn chưa quá muộn màng.
Chắc hẳn ai trong chúng ta đều có những khoảng thời gian bồng bột, tham đắm, chạy theo những giá trị tưởng chừng như hữu dụng nhưng thật ra là hư ảo, là vọng tưởng, chỉ đáp ứng cho cái tôi ích kỷ, nhỏ nhoi trong cuộc sống này? Cuộc sống là những chuỗi dài của những gì đã trôi qua, và quá khứ của chúng ta sẽ có những lỗi lầm khiến mình phải hối tiếc, day dứt từ việc sống buông thả, ham chơi. Nhưng đến bao giờ chúng ta mới kịp nhận ra sự buông lung, phóng túng và bất chấp mọi thứ của mình?
Nếu đánh đổi lại khoảng thời gian buông lung, phóng túng ấy, có lẽ chúng ta đã làm được nhiều điều tốt đẹp hơn bao giờ hết, dù chỉ là dành một chút thời giờ ngắn ngủi để gọi điện thoại về nhà và lắng nghe, chuyện trò, thăm hỏi mẹ cha hay sẻ chia với những mảnh đời bất hạnh, cơ nhỡ trong xã hội này, bắt đầu từ việc góp sức cho những công việc thiện nguyện…
Thế nhưng, chúng ta đâu nhận ra khi bản thân sống buông thả, ham chơi, thì chính mình đã đốt cháy khoảng thời gian của cuộc đời, và cả tuổi thanh xuân cũng chìm dần vào những tháng ngày rong ruổi với những việc làm vô ích. Đến lúc nhìn lại, có lẽ mọi thứ đã đổi thay. Và rồi những thứ mà ta đã dùng cả thanh xuân, thời tuổi trẻ và những giá trị vô giá của cuộc sống, để đánh đổi cho việc thỏa mãn nhu cầu vật chất tầm thường, tham đắm, ham chơi ấy, có để lại được gì hữu ích trong cuộc đời mình hay chỉ còn là sự tiếc nuối.
Dòng thời gian cứ mãi trôi, như dòng chảy theo lẽ vô thường. Có bao giờ ta tự hỏi lòng mình, nếu thật sự chỉ còn một ngày để sống, chúng ta sẽ suy nghĩ gì và làm gì trước sự hữu hạn của đời người. Chắc hẳn đa số chúng ta sẽ mong muốn được trở lại quá khứ để thay đổi, sửa chữa những sai lầm của bản thân. Thế nhưng, điều ấy sẽ chẳng thể nào hiện hữu được, bởi lẽ thời gian trôi đi có trở lại bao giờ? Tâm trạng của chúng ta khi ấy có lẽ chỉ còn vang vọng những lời than trách và sự tiếc nuối trong tâm thức: “Giá như con đừng phí thời gian vào những việc vô bổ ấy, tham đắm vào những cuộc chơi không có giá trị gì!”;
Vì cuộc sống này vô thường lắm, chỉ trong cái chớp mắt có lẽ chúng ta đã không còn được thấy những người thân thương bên cạnh, và sẽ chẳng còn kịp để nói với họ những lời yêu thương chân thành từ trái tim mình. Vậy nên, khi nhận thức được rằng, nuối tiếc về một điều gì đó đã mất đi thì dễ, nhưng để nhận ra và trân trọng những gì đang có sẽ khó hơn rất nhiều, thì chúng ta phải sống tốt, sống đúng trong từng phút giây hiện tại dù chỉ còn một ngày duy nhất trên cõi đời này, để không phải day dứt về sau, như chính sự hối tiếc về những lỗi lầm vì sự tham đắm, ham chơi trong quá khứ.
Những điều hiện hữu trong giây phút hiện tại, mà ta có thể cảm nhận và yêu thương, thật sự đơn giản lắm. Đó là khi gia đình và những người thân bên cạnh ta, bạn hữu ta, anh em ta, mọi người xung quanh ta luôn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, an vui. Và còn nhiều điều đơn giản nữa mà trong giây phút hiện tại chúng ta phải biết trân trọng, bởi lẽ một khi đã mất đi rồi thì sẽ không còn cơ hội để một lần được thấy, được nghe, được cảm nhận những giá trị chân thật từ cuộc sống này.
Vì vậy, cho dù chỉ còn một ngày để sống trong cuộc đời này, khi còn sức khỏe và đủ trí tuệ sáng suốt, thì chúng ta hãy cố gắng làm những việc tốt, việc lành, có ích cho bản thân, gia đình và xã hội. Đừng vì những phút bồng bột của tuổi trẻ hay chỉ vì sự cao ngạo của bản thân, mà phí thời gian vào những việc vô ích, để sau này phải hối tiếc về những gì đã trải qua trước sự hữu hạn của đời người.
Thiện Tâm