Bạn nghĩ thế giới nằm tách biệt với tâm trí của bạn. Nhưng đó chỉ là niềm tin của bạn. Bạn không hề có bất cứ cách thức nào có thể chứng minh được thế giới vật chất tồn tại bên ngoài ý thức của bạn.
Bạn có thể nói, tôi nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy một thứ gì đó, cho nên thứ đó tồn tại bên ngoài tâm trí của tôi. Nhưng điều đó đơn giản là không đúng. Trong một giấc mơ, bạn có thể trải nghiệm 5 giác quan như thường nhưng tất cả mọi thứ trong giấc mơ đều là sản phẩm của trí tưởng tượng.
Chẳng có bất cứ điều gì khác biệt giữa cuộc sống hiện tại của bạn và một giấc mơ cả. Có chăng là bạn đã thức tỉnh khỏi giấc mơ đêm qua nhưng vẫn đang say ngủ trong giấc mơ cuộc đời này.
Hãy suy ngẫm về điều này thật kỹ.
Một thứ chỉ tồn tại khi bạn nghĩ hoặc có ý niệm về nó.
Khi bạn nhìn vào một cái cây mà bạn không có bất cứ ý niệm nào về cái cây, cái cây không tồn tại. Khi người khác nói chuyện với bạn nhưng đầu óc bạn để đi nơi khác, bạn không hề nhìn thấy hay nghe thấy người đối diện.
Khi bạn không nghĩ về mặt trời, mặt trời không hề tồn tại. Khi bạn không nghĩ về thời gian, thời gian không hề tồn tại. Khi bạn hoàn toàn không có ý niệm nào về bản thân bạn, bạn cũng không tồn tại. Khi tâm trí hoàn toàn trống rỗng, thế giới và bản thân bạn đều biến mất như trong một giấc ngủ hay thiền định sâu. Khoảnh khắc bạn thức dậy mỗi sáng, đầu tiên bạn có ý niệm về bản thân là một cá thể nhỏ nhoi tách biệt, vì thế bạn tạo ra cái Tiểu Ngã này. Sau đó bạn có ý niệm về thế giới bên ngoài, bạn tạo ra Thế Giới. Tiếp theo bạn nghĩ về những việc đã làm hôm qua và những việc phải làm hôm nay, bạn tạo ra Thời Gian.
Không phải thế giới tồn tại rồi bạn nghĩ về nó mà là ngược lại, bạn nghĩ về thế giới, nên thế giới tồn tại.
Điều này vô cùng đơn giản và rõ ràng đến mức bạn đã quên đi nó.
Thế giới của bạn hoàn toàn được tạo ra từ tâm trí bạn, tất cả đều là của bạn, chỉ có duy nhất mình bạn ở đây, không một ai khác.