“Chẳng biết rong chơi miền tịnh độ
Làm người một kiếp cũng bằng không”
– TS. Thích Nhất Hạnh-
Cái tâm trí con người ngộ lắm nó vốn mong manh, yếu đuối lắm, nên dễ bị lôi kéo, dễ bị vướng mắc.
Đang ăn cơm thì nghĩ chuyện kinh doanh
Đang làm việc thì nghĩ chuyện thiên hạ khen chê
Đang ngồi uống trà lại thơ thẩn mấy chuyện tương lai
Đang nằm nghỉ lại miên man chuyện quá khứ
….
Có mấy khi nó chịu nằm yên trong giây phút hiện tại để trọn vẹn thưởng thức những gì đang có
Thế nên con người mới dễ nảy sinh cảm giác cả thèm chóng chán. Ngày trước khao khát lắm đến khi có được vui sướng nhất thời rồi vội vàng tìm cái khác thay thế. Cứ xoay vòng bất tận nên thoắt một cái thời gian trôi qua mà cứ thấy tiếc tiếc nuối nuối.
Chỉ có giây phút hiện tại là tất cả.
Sống trọn từng giây thì chẳng còn sự tiếc nuối nào. Bởi mình sống trọn rồi thì chỉ lo tận hưởng cái vị ngọt đấy thôi!
Người ta dạy học đếm, dạy cách nấu ăn, dạy cách kiếm tiền, dạy cách chăm con, dạy các lễ nghi xã hội…Mà điều quan trọng nhất là dạy cách sống trong hiện tại. Bởi chỉ có sống trong từng giây phút hiện tại, ta mới đang thực sự sống. Sống cho ra sống. Sống không phải mơ hồ tâm hồn bay bổng ở đâu, như một cái xác không hồn hay như một cỗ máy.
Chậm rãi, tận hưởng từng giây phút hiện tại. Bạn sẽ thấy sự mầu nhiệm của cuộc sống. Chẳng có gì là lẽ đương nhiên. Mọi thứ đang là là điều tuyệt vời nhất.
Yêu thương lắm giây phút hiện tại.
Kể từ ngày thực tập “Sống trọn vẹn từng giây phút hiện tại”, tôi mới thấy cuộc sống nó đáng sống hơn bao giờ. Nó tươi đẹp và mầu nhiệm biết bao. Từng tế bào, từng giác quan lấy làm yêu lắm. Từng người mình gặp, từng việc mình làm, từng nơi mình đến thấy nó trân quý hơn nhiều.
Có những lúc “lỡ quên” bị vọng tưởng quá khứ. Chỉ là lỡ đôi chút, cũng chẳng nhằm nhò gì, vì tôi nhìn lại có chừng ấy thời gian mình đã sống trọn. Mọi điều tôi có, mọi thứ tôi làm, những người tôi gặp tất cả đều phải đủ duyên mới tụ thành được.
Hôm trước đi tham quan triển lãm tranh thư pháp của Thầy mà lòng ngập tràn niềm vui.
Còn bây giờ, tôi đang chia sẻ niềm vui ấy cho Bạn nghe.
Thương lắm!!
Anna Le
Làm ơn sửa đính chính thơ của thầy, nếu không sẽ làm mất ý nghĩa lời thầy dạy:
“Chẳng biết rong chơi MIỀN TỊNH ĐỘ, Làm người một kiếp cũng bằng không”.
Tôi thấy không biết bao thanh niên trích dẫn câu sai và dẫn đến cách hiểu sai câu này. Nguy hiểm quá. A Di Đà Phật!
Khanh Nguyễn ơi, mình đã đính chính lại cho chuẩn lời Thầy rồi, cảm ơn bạn nhiều lắm 😀