Nói ra nỗi lòng

Có những lúc trong đời, bạn bắt gặp mình đang phán xét mọi người xung quanh, dù là về điều họ làm, họ nói, hay thậm chí chỉ là cách họ sống. Những lời phán xét ấy xuất hiện một cách vô thức, như thể bạn được sinh ra để nhìn vào người khác và chỉ trích, dù điều đó chẳng liên quan gì đến bạn.

Rồi một ngày, bạn nhận ra rằng, mình chẳng có quyền gì để phán xét ai cả. Những câu chuyện, những nỗi niềm bên trong hay bên ngoài họ, làm sao bạn có thể hiểu hết được? Đến cuối cùng, bạn chẳng còn bận tâm ai đang làm gì, và cũng chẳng bận lòng nếu ai đó phán xét mình. Sự phán xét tan biến, và trái tim bạn trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Bạn từng nghĩ rằng mình được sinh ra để gánh vác những trách nhiệm to lớn, mang tầm ảnh hưởng cả thế giới. Nhưng khi trưởng thành hơn một chút, bạn nhận ra rằng điều quan trọng nhất chỉ là trách nhiệm với những người thân yêu quanh mình, những người bạn yêu thương và gắn bó. Rồi một ngày, bạn nhận ra rằng ngay cả điều đó cũng không đúng hoàn toàn. Bạn không có trách nhiệm với ai cả, ngoài chính mình. Bởi chỉ khi bạn sống thật với bản thân, hạnh phúc từ bên trong, bạn mới có thể lan tỏa niềm vui và sự bình an đến với những người xung quanh.

Đã từng, bạn khao khát kiến thức, tiền bạc, danh vọng, thành công. Bạn tin rằng chúng là những thứ thiết yếu để đạt được hạnh phúc. Nhưng khi thời gian trôi qua, bạn chợt nhận ra rằng, dù không có những điều đó, bạn vẫn có thể sống vui vẻ. Và cuối cùng, bạn hiểu rằng, hạnh phúc thật sự chỉ đến khi bạn không còn bận tâm đến chúng nữa. Hạnh phúc không nằm ở những thứ bên ngoài, mà là trạng thái yên bình bên trong, khi bạn không còn so đo hay chạy đuổi.

Bạn từng sợ buồn, sợ cô đơn, sợ chết. Những nỗi sợ ấy bủa vây lấy bạn, khiến mỗi ngày trôi qua nặng nề. Nhưng rồi, bạn học được rằng nỗi buồn không đáng sợ đến vậy, cô đơn cũng có những vẻ đẹp riêng, và cái chết chẳng phải là kết thúc. Một ngày nọ, bạn nhận ra rằng mình không chỉ chấp nhận, mà còn yêu thương cả nỗi buồn, sự cô đơn và cả sự chết. Chúng trở thành những người bạn đồng hành, đáng trân quý không kém gì niềm vui, niềm hạnh phúc và sự sống. Bạn bắt đầu sống trong sự hài hòa, trân trọng mọi khía cạnh của cuộc đời, cả ánh sáng và bóng tối.

Đó là hành trình tiến hóa. Một hành trình không phải của cơ thể hay vật chất, mà của tâm thức. Sự trưởng thành tâm linh này không phụ thuộc vào tuổi tác, nghề nghiệp hay hoàn cảnh. Nó chỉ phụ thuộc vào việc bạn có dám nhìn sâu vào chính mình, đối diện với nỗi đau và sự vỡ nát của bản ngã hay không.

Sự trưởng thành ấy không thể đến mà không qua những cơn đau. Đau đớn lớn nhất không phải là thể xác, mà là khi bản ngã của bạn, cái tôi từng nghĩ mình quan trọng, từng nghĩ mình hiểu biết, từng nghĩ mình kiểm soát được mọi thứ, bị vỡ ra. Đó là khoảnh khắc bạn nhận ra rằng mình chẳng là ai, chẳng đáng giá hơn ai, chẳng đặc biệt như mình từng tưởng. Nhưng chính trong những khoảnh khắc đau đớn ấy, nếu bạn đủ dũng cảm để chấp nhận và đón nhận, bạn sẽ thấy mình bước qua một ngưỡng cửa mới.

Những cơn đau không đến để hủy hoại bạn. Chúng đến để dạy bạn về sự buông bỏ. Để nhắc nhở bạn rằng, mọi nỗi đau, mọi thất bại, mọi tổn thương chỉ là bước đệm cho sự tái sinh của một con người mới, với một tâm thức mới. Nếu bạn trốn tránh nỗi đau, bạn sẽ sống mãi trong lo âu và bất an. Nhưng nếu bạn dám đối diện, dám yêu thương cả những vết thương lòng mình, bạn sẽ thấy rằng, sau mỗi lần đau, trái tim bạn lại lớn hơn, bao dung hơn, và tâm hồn bạn lại trở nên tươi sáng hơn.

Hãy thử nhìn vào những lần bạn đau khổ nhất. Có phải sau mỗi lần ấy, bạn đều thay đổi theo cách nào đó? Có phải bạn học được cách trân trọng những điều giản dị hơn, cách tha thứ dễ dàng hơn, cách yêu thương sâu sắc hơn? Đau đớn chính là điều không thể thiếu để bạn trưởng thành. Đừng trốn tránh nó. Đừng sợ hãi nó. Hãy mở lòng, để cơn đau đớn ấy trở thành cơn đau đẻ, sinh ra một bạn mới, một tâm thức mới, trưởng thành và mạnh mẽ hơn.

Tiến hóa không phải là một hành trình xa vời, đó là sự trưởng thành tự nhiên của tâm hồn. Và càng trưởng thành, bạn sẽ càng thấy những dấu hiệu rõ rệt, bạn trở nên bình tĩnh hơn, ít tham vọng hơn, không còn phán xét hay đòi hỏi. Trái tim bạn ngập tràn yêu thương, và bạn sống với sự từ bi, hòa nhã trong từng khoảnh khắc sống.

Làm gì có ai trưởng thành mà không trải qua những cơn đau. Nhưng nếu bạn dám đối diện, dám sống trọn vẹn với chúng, bạn sẽ thấy rằng, sau cơn mưa, trời luôn sáng, thậm có còn có cầu vồng.^^ Hãy để bản thân tiến hóa, không phải vì bất kỳ ai, mà vì chính bạn xứng đáng với sự tự do, bình yên thực sự, và hạnh phúc thực sự.

~ Nguyễn Đức Mundo

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *