Chuyển hóa cảm xúc Giận

Làm sao có thể bao dung kẻ thù khi ta còn ngập trong cảm xúc hận thù? Có phải điều này dẫn tới kìm nén hay không? Đây chính là điểm tinh tế mà chúng ta cần hiểu thấu đáo.

Khi bạn ghét ai đó, tôi không bảo bạn phải kìm nén. Kìm nén là nguy hiểm, vì bất cứ điều gì bị kìm nén cũng có thể bùng phát một cách mất kiểm soát. Nếu bạn cố che giấu, bạn sẽ tạo ra một thế giới riêng biệt, nơi không ai có thể chạm vào bạn, nhưng chính bạn cũng không thể mở lòng đón nhận ai khác. Bạn sẽ luôn sợ hãi điều đang bị đè nén trong tâm mình, vì nó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Vậy điều đầu tiên: đừng kìm nén giận dữ, hận thù hay bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng cũng không cần phải trút giận lên ai khác. Chúng ta trút giận lên người khác vì ta nghĩ họ là nguyên nhân , nhưng thực tế, đó là một nhận thức sai lầm. Không ai có thể tạo ra giận dữ trong bạn, chỉ có bạn tự tạo ra nó. Người khác chỉ là một cái cớ để bạn phơi bày điều đã sẵn có bên trong mình.

Hãy thử nhìn theo cách này: nếu một ai đó xúc phạm bạn, họ không phải là nguyên nhân khiến bạn tức giận. Họ chỉ là công cụ để cơn giận trong bạn bộc lộ. Nếu trong bạn có yêu thương, thì yêu thương sẽ tỏa ra. Nếu trong bạn có từ bi, thì từ bi sẽ hiện hữu. Ngược lại, nếu bên trong có hận thù, thì hận thù sẽ trào lên. Hãy biết ơn người đó, vì họ giúp bạn nhìn thấy những gì ẩn giấu bên trong mình.

Nhưng chúng ta lại thường làm ngược lại , chúng ta đổ lỗi cho người khác. Ta xem họ là kẻ đã khiến ta hận, khiến ta tổn thương. Nhưng nếu bạn đến gặp một bậc giác ngộ như Phật và xúc phạm ông, bạn sẽ thấy ông ấy không giận bạn, bởi vì bên trong ông không có giận dữ để bộc lộ. Người khác không phải là cội nguồn của cảm xúc bên trong bạn, họ chỉ là chiếc gương phản chiếu nó mà thôi.

Bao dung cả hận thù

Điều thứ hai, hãy bao dung cả hận thù của chính mình. Điều này có nghĩa là gì?

Chúng ta thường ôm lấy những điều tốt đẹp và từ chối những điều xấu xa. Khi yêu, ta nói: “Tôi là tình yêu.” Nhưng khi giận, ta lại nói: “Tôi đang giận.” Dường như giận không phải là ta, mà chỉ là một điều gì đó tình cờ xảy ra. Khi từ bi, ta nhận lấy nó như một phần của bản thân, nhưng khi hận, ta lại muốn tách rời nó. Đó chính là lý do ta mãi mắc kẹt trong những vòng lặp tiêu cực.

Hãy thử một lần nói: “Tôi là giận.” Hãy thừa nhận nó là một phần của bạn, bởi vì chỉ khi bạn chấp nhận, bạn mới có thể thực sự hiểu nó. Khi hiểu sâu sắc, bạn sẽ thấy rằng giận dữ không phải là một thực thể độc lập , nó chỉ là một dạng năng lượng, giống như tình yêu, giống như từ bi. Nếu bạn ý thức về nó, bạn có thể chuyển hóa nó thành một điều gì đó tốt đẹp hơn.

Chúng ta tạo ra một bản ngã giả , một hình ảnh đẹp đẽ về bản thân, rằng ta là người tốt, không bao giờ giận dữ, không bao giờ hận thù. Nhưng điều đó không thật. Khi bạn giận dữ, đó là khi con người thật của bạn bộc lộ rõ nhất. Khi bạn giả vờ yêu thương, đó mới là sự giả dối. Chỉ khi bạn dám thừa nhận bản chất của mình, bạn mới có thể thực sự thay đổi.

Biến giận dữ thành nhận thức

Một khi bạn chấp nhận cảm xúc của mình, hãy tỉnh táo quan sát nó. Khi cơn giận xuất hiện, đừng vội hành động. Hãy đi vào phòng, đứng trước gương hoặc lấy một chiếc gối, tưởng tượng đó là người bạn đang giận và thể hiện cơn giận lên nó. Hãy hét lên, hãy đánh vào chiếc gối, nhưng đừng quên quan sát chính mình trong quá trình đó. Hãy nhận biết về cơn giận đang chảy trong bạn, hãy tỉnh táo từng giây một. Khi làm điều này, bạn sẽ thấy điều kỳ diệu xảy ra: cơn giận sẽ tự tan biến.

Phật từng dạy: “Ta không bảo các ông đừng giận, ta chỉ nói: khi giận, hãy tỉnh táo.” Đây là chìa khóa để chuyển hóa. Khi bạn giận trong vô thức, cơn giận kiểm soát bạn. Nhưng khi bạn giận trong tỉnh thức, bạn kiểm soát cơn giận. Và khi bạn hoàn toàn tỉnh thức, giận không còn tồn tại nữa , năng lượng đó biến thành sự sáng suốt.

Bất kỳ năng lượng nào cũng trung lập. Cùng một nguồn năng lượng có thể trở thành giận dữ, có thể trở thành yêu thương, có thể trở thành từ bi. Chỉ cần bạn nhận thức rõ, bạn có thể hướng nó đến nơi mà bạn mong muốn.

Hãy nhớ, đừng kìm nén, nhưng cũng đừng trút giận lên ai cả. Hãy quan sát cơn giận trong tỉnh thức, hãy diễn đạt nó mà không làm hại bất kỳ ai, và rồi bạn sẽ thấy nó dần dần biến mất. Khi đó, bạn không chỉ bao dung được kẻ thù của mình, mà còn bao dung chính mình , đó mới là con đường dẫn đến tự do thực sự. 

~ Sưu tầm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *