Sự tĩnh lặng chính là bản chất chân thực của bạn. Đó chính là không gian ở bên trong bạn, là khả năng nhận thức từ đó những chữ trên trang giấy này được tạo thành khái niệm và trở thành những ý nghĩ ở trong đầu bạn. Nếu không có khả năng nhận biết đó, sẽ không có khái niệm, không có ý tưởng, không có thế giới. Bạn chính là khả năng nhận biết đó được che giấu dưới hình dáng của một con người. Tương ứng với sự tĩnh lặng bên ngoài là sự tĩnh lặng ở bên trong.
Khi nào có sự yên tĩnh ở chung quanh – bạn hãy lắng yên để nghe sự yên tĩnh đó. Tức là để ý và chú tâm đến sự yên tĩnh đó. Lắng nghe sự yên tĩnh sẽ làm thức dậy một chiều không gian im ắng ở trong bạn, vì chỉ qua sự im ắng như thế bạn mới có thể nhận ra được sự yên tĩnh.
Bạn sẽ nhận ra rằng giây phút bạn mà chú tâm vào sự yên tĩnh chung quanh bạn, thì bạn không hề có tư duy. Lúc này bạn chỉ nhận biết mà không tư duy.
Khi bạn chú tâm đến sự yên lặng, ngay tức thì bạn ở trạng thái tỉnh giác nhưng rất yên lắng ở nội tâm. Bạn đang hiện có mặt trong hiện tại. Bạn vừa bước ra khỏi thói quen suy tưởng của tâm thức cộng đồng và của nhân loại, một thói quen thâm nhiễm qua hàng ngàn năm.
Sự tĩnh lặng tâm trí rất hữu ích. Tuy nhiên bạn không cần phải có sự im lặng chúng quanh thì bạn mới có thể tìm thấy sự tĩnh lặng. Ngay cả khi có tiếng ồn chung quanh mình, bạn vẫn có thể nhận ra đang có sự tĩnh lặng nằm bên dưới những ồn ào, nhận ra khoảng không gian từ đó tiếng động được phát sinh. Đó chính là không gian bên trong của nhận thức thuần khiết, đó cũng chính là Tâm. Bạn chợt nhận ra rằng có một sự nhận biết như một hậu cảnh nằm sau mọi cảm nhận của các giác quan và mọi tư duy của bạn. Nhận ra sự nhận biết đó sẽ phát sinh sự tĩnh lặng ở bên trong.
Bất kỳ khi nào bạn chấp nhận một cách sâu sắc rằng mỗi thời khắc đúng như bản chất của nó – bất kể hình thức khoảnh khắc ấy đang biểu hiện là gì – bạn sẽ có được trạng thái yên tĩnh, bạn có được sự thanh tịnh. Hãy chú tâm đến khoảng trống – khoảng trống giữa hai ý tưởng, khoảng không ngắn ngủi giữa những chữ trong một câu chuyện, giữa những nốt nhạc của tiếng dương cầm, hoặc khoảng trống giữa hơi thở vào và hơi thở ra của bạn.
Khi bạn chú tâm đến những khoảng trống đó, nhận thức lúc ấy chỉ còn là nhận thức thuần khiết. Chiều không gian phi hình thể ấy của nhận thức thuần khiết sẽ được phát sinh từ bên trong bạn, thay thế cho thói quen thích tự đồng hóa mình với những biểu hiện bên ngoài của hình tướng.
Như thế sự tĩnh lặng có phải là sự vắng mặt của tiếng ồn và những trạng huống hay không? Không, sự tĩnh lặng chính là bản thân của mọi sự thông tuệ – là Tâm nằm ở bên dưới, từ đó mọi thứ hữu hình được phát sinh. Và làm thế nào những thứ đó có thể tách rời bản chất chân thực của bạn? Những biểu hiện tạm bợ của hình tướng liên quan đến bạn mà bạn nghĩ là chính mình, được phát sinh và nuôi dưỡng bởi sự thông tuệ đó, cũng là Tâm.
Tâm đó cũng là bản chất tinh tuyền của tất mọi thiên hà và từng mỗi ngọn cỏ, của mọi bông hoa, cây cối, chim chóc và mọi vật thể khác. Sự tĩnh lặng là vật thể duy nhất trên cõi đời này không mang hình tướng. Nhưng thực ra, sự tĩnh lặng chẳng phải là một vật thể, và nó cũng không thuộc thế giới này.
Kinh Thánh có câu: “Thượng Đế đã sáng tạo ra thế gian và Ngài đã cảm thấy rất hài lòng với những thứ mà Ngài đã tạo dựng”. Đó cũng là cảm giác hài lòng mà bạn cảm thấy khi ngắm nhìn một thân cây hay một con người từ sự tĩnh lặng, không vướng vào bất cứ một sự suy nghĩ nào.
Bạn có cần thêm kiến thức nữa hay không nhỉ? Nếu có thêm nhiều thông tin hơn, những chiếc máy điện toán có khả năng xử lý dữ liệu với tốc độ nhanh hơn, có thêm những phân tích khoa học hay tư duy gì khác, liệu chúng ta có cứu được thế giới ra khỏi tình trạng nguy ngập như hiện nay hay không? Có phải lúc này điều chúng ta cần nhất chính là sự thông tuệ?
Nhưng sự thông tuệ là gì và chúng ta có thể tìm ở nơi đâu nhỉ?
Sự thông tuệ chỉ có thể có được qua khả năng giữ cho tâm mình được yên ắng. Chỉ cần bạn tập nhìn và lắng nghe và không cần gì thêm nữa.
Hầu hết cuộc sống của mọi người bị giam giữ trong những tư duy giới hạn của họ. Họ không bao giờ có khả năng đi xa hơn một ý thức cá nhân hẹp hòi do tâm tạo và được quy kết bởi quá khứ.
Bên trong bạn cũng như mọi người nói chung, sự tĩnh lặng là một chiều không gian của ý thức sâu sắc hơn so với những tư duy thông thường. Nơi đó, bạn ý thức được mình là ai, và bản chất thật sự của bạn.
Hãy tĩnh lặng, nhìn và lắng nghe sẽ phát sinh cho bạn một sự thông thái, không phải bằng tư duy mà bằng cảm nhận bên trong trái tim mình.
Hãy để cho sự tĩnh lặng hướng dẫn tất cả những lời nói và việc làm của bạn.
Eckhart Tolle – trích từ Stillness Speaks.