Đã bao giờ bạn cảm thấy cô đơn chưa? Ngay cả khi ở giữa một đám đông đầy người, dù ở ngay cạnh những người thân yêu, bạn vẫn cảm thấy một sự cô đơn, trống rỗng không hiểu được. Sự trống rỗng ấy, dù bạn có cố gắng hoà mình vào đám đông nhiều bao nhiêu, cố gắng kết nối với người khác, nhưng vẫn cảm giác có một khoảng cách nào đó, một khoảng trống nào đó tận bên trong, không ai hiểu được.
Đấy là một tín hiệu, rằng đã đến lúc bạn về nhà với chính mình. Không có một sự cô đơn nào dày đặc hơn là nỗi cô đơn từ tận sâu bên trong – khi bạn không biết mình là ai, khi bạn thấy mất kết nối với tất cả.
Khi bạn mất kết nối với chính mình – thì mọi kết nối của bạn với thế giới xung quanh cũng trở nên nhạt nhoà, nông cạn, bởi chính mình còn không hiểu bản thân mình, thì ai hiểu được bạn?
Bởi vậy, học cách làm quen với sự cô đơn, và yêu sự cô đơn, là một bài học quan trọng cho sự trưởng thành của mỗi người.
Bởi khi ta nhận thức được rằng, ta là một thực thể đơn độc, dù rằng ta có kết nối mạnh mẽ với thế giới xung quanh, với mọi người xung quanh, nhưng suốt cả chặng đường dài trong cuộc đời, mỗi người chúng ta vẫn sẽ phải tự bước trên hành trình của riêng mình, thì ta sẽ không còn phải dựa dẫm vào ai đó mà sẽ có thể tự lập, thiếu ai đó thì vẫn sống ổn.
Có chăng, đôi khi dọc suốt hành trình, sẽ có người nắm lấy tay ta, chia sẻ với ta chút khoảnh khắc, trải nghiệm, nhưng rồi cuối cùng, mỗi người vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình khắc khoải kéo dài suốt cả cuộc đời mình.
Bạn không thể níu kéo ai ở lại mãi, bởi mỗi người đều phải sống cho riêng họ. Nhận thức được điều này, thì lại càng trân trọng những giây phút đồng hành cùng nhau. Và quan trọng hơn, lại càng trân trọng chính bản thân mình – là mái nhà, là người đồng hành xuyên suốt hành trình của bản thân.
Chính bản thân bạn, không ai khác, sẽ là người phải đối diện và giải quyết những bài học trong cuộc đời bạn.
Chính bản thân bạn, không ai khác, sẽ phải là người kéo bạn lên, vực bạn dậy khi bạn rơi xuống đáy sâu. Chính bản thân bạn, không ai khác, là mái nhà che chở cho bạn khi bạn đi qua cuộc đời của một kiếp người.
Bởi vậy, nếu bạn còn không có kết nối với chính bản thân bạn, thì dù bạn có cố gắng kết nối với thế giới xung quanh, sự cô độc vẫn mọc rễ tận sâu bên trong, nhắc nhở bạn – đã đến lúc về nhà, đã đến lúc gặp lại chính mình.
Học cách yêu sự cô đơn – bởi trong sự cô đơn, ta tìm lại được bản thân. Học cách yêu sự cô đơn, để hiểu bản thân và chấp nhận bản thân. Học cách ở một mình, để nhìn thấu bản thân mình, để gắn kết với linh hồn mình.
Bởi nếu bạn khao khát một sự gắn kết sâu sắc với thế giới xung quanh, bạn cần phải thấu hiểu bản thân trước hết – thì mới hiểu được cho người khác.
Còn khi bạn vẫn chưa tìm được bản thân, bên trong vẫn là một sự “trống rỗng”, thì dù khi bạn ở với mọi người, bạn vẫn chỉ cảm thấy lỗ hổng bên trong mà bạn không dám đối diện. Dù là cười nói giữa lúc đông người, nhưng khi bước về nhà, lại là một sự cô độc sâu thẳm.
Bản thân mình đã từng trải qua sự cô độc như vậy. Đấy là cảm giác không thể kết nối được với ai, ngay cả những người thân thiết nhất, như thể bị cô lập. Dù mình cố gắng níu kéo, dù cố gắng cười nhiều hơn, để chạy trốn sự cô độc căn bản ấy, nhưng không thể trốn.
Mình tự hỏi: “Khi tất cả mọi người đều đi, vậy mình sẽ là ai?”. Chúng ta đều sinh ra như những cá thể, đi suốt hành trình cuộc đời một mình, và ra đi khỏi cuộc đời một mình – dù mọi người có vây xung quanh đi nữa, thì sâu bên trong, vẫn có những bài học, những hành trình chúng ta cần phải đi một cách đơn độc. Dần dần, mình học cách đối diện với sự đơn độc ấy, chấp nhận sự cô độc từ tận sâu bên trong.
Từ từ, ở trong bóng đêm của sự cô độc, là ánh sáng của sự thấu hiểu. Thấu hiểu bản thân, thấu hiểu hành trình của mỗi người, thấu hiểu vẻ đẹp của những khoảnh khắc được ở một mình, để trở về với chính mình.
Nếu không có những khoảnh khắc cô độc, thì bản thân mình sẽ luôn không biết mình là ai. Mình sẽ luôn phải sống dựa theo những tiêu chuẩn bên ngoài, lấy hình ảnh của người khác áp đặt lên mình, quên mất điều bản thân thực sự khao khát.
Sự thiếu kết nối với chính mình – đấy mới chính là cái lõi của sự cô đơn căn bản. Còn khi bản thân tìm được sự kết nối với bên trong, thì sự gắn kết với thế giới bên ngoài sẽ diễn ra tự nhiên, bởi trải nghiệm của mỗi người với thế giới bên ngoài chính là sự phản chiếu trải nghiệm bên trong của họ.
Sau cùng, nếu bạn đang cảm thấy cô độc, thì đã đến lúc để bạn về với ngôi nhà bên trong của bạn. Tìm lại bản thân, ánh sáng bên trong bản thân, và để ánh sáng đó kết nối bạn sâu sắc hơn với thế giới xung quanh.
Chúc bạn bình yên trong giây phút này! Quỳnh Anh – 𝙈𝙮𝙨𝙩𝙞𝙘 𝘾𝙖𝙩 𝙇𝙖𝙙𝙮