Nếu bạn thật sự buông mình vào không còn cái tôi nữa, nó nằm ngoài thời gian, có nghĩa là nó không kéo dài một thời gian ngắn, hay kéo dài một thời gian dài. Nó là một sự nhận biết phi thời gian.
Nếu không phải như vậy, bạn chưa nhận biết thật sự, và bạn chỉ có một sự trải nghiệm được gọi là: “Tôi tạm thời mất đi sự cảm nhận của cái tôi“. Nó không phải ý nghĩa không có cái tôi. Không có cái tôi có nghĩa là, dù cảm nhận hay không cảm nhận về cái tôi, bạn biết một cách trực giác xuyên suốt là không có cái tôi, cũng có nghĩa là không có cái khác.
Chỉ có một thứ đang xảy ra. Bạn có thể gọi một thứ đó là Thượng Đế, một sự thiêng liêng, Phật tính, sự trống rỗng, sự đầy đặn…tên gọi không có gì quan trọng. Nhưng khi chỉ có một thứ đang xảy ra, thì chỉ có một thứ đang xảy ra. Chỉ có sự trống rỗng và sự vô cùng tận của nó đang phơi bày ra chính nó.
Sự tự do là một công trình phá vỡ hoàn toàn bởi vì nó lấy đi tất cả những gì thuộc về bạn. Đó là lý do tại sao gọi là sự giải thoát tột cùng. Nó lấy đi mọi sự tranh luận với chính bạn bởi vì chẳng có một tranh luận nào. Nó lấy đi sự tranh luận với người khác, bởi vì chẳng có bất cứ tranh luận nào.
Nó lấy đi sự tranh luận với thế giới bởi vì nó chỉ có Cái đó. Nó chỉ có một thứ đang xảy ra, và cái đó không bao giờ tranh luận với chính nó. Không bao giờ. Mãi mãi. Đó cũng là lý do tại sao nó thật sự tự do, bởi vì bạn tự do khỏi sự chia chẻ phân hai.
Khi có một sự tỉnh thức thật sự với bản chất tự nhiên của chúng ta, tâm trí của chúng ta sẽ không còn nhìn vào sự trống rỗng bởi vì không có một con người riêng biệt nhìn vào nó. Chúng ta nhận biết cái thứ nhìn vào sự trống rỗng là chính nó.
Cho nên tôi không phải là người đầu tiên khi nói rằng không có người giác ngộ, chỉ có sự giác ngộ. Sự giác ngộ tỉnh thức. Không phải bạn hay tôi. Bạn hay tôi không có nghĩa gì và không tồn tại. Sự giác ngộ tỉnh thức.
Đó là lý do tại sao tất cả mọi người vốn sẵn đã giác ngộ. Nhưng điều đó thường bị hiểu lầm bởi vì nó ám chỉ tất cả mọi người là những con người nhỏ xíu riêng biệt, đặc biệt hay độc đáo nào đó đã giác ngộ. Nó không phải như vậy. Một sự ảo tưởng không thể giác ngộ. Nó chỉ đúng khi sự giác ngộ được giác ngộ.
Một phần khác là sự giác ngộ đánh cắp tất cả những gì thuộc về bạn. Bất cứ xuyên qua người nào nó xảy ra, nó đều đánh cắp hết tất cả, và nó biết điều đó, nhưng nó chẳng quan tâm. Thật sự là một điều hạnh phúc khi được đánh cắp toàn bộ, không còn những quan điểm nào nữa, không còn tin tưởng những ý kiến của tâm trí, mặc dù vẫn có những ý kiến xuất hiện bởi vì vẫn còn thân xác, vẫn còn tâm trí và tính cách, nhưng tất cả không còn ý nghĩa gì nữa. Đó là lúc bạn biết được một điều gì đó rất thật đã xảy ra.
Tôi đã không nói nhiều về những khía cạnh tốt đẹp của sự giác ngộ. Nhưng không có lẽ gì bạn nhìn thấy được chân lý mà bạn không cười khúc khích một cách nào đó trong suốt phần còn lại cuộc sống của bạn.
Không lẽ gì bạn không thể yêu thế giới này đến chết, mặc dù bạn biết nó không thật bằng phân nửa như bạn đã nghĩ. Không lẽ gì bạn không thể yêu con người một trăm lần hơn, mặc dù bạn biết là họ không như những gì bạn đã nghĩ.
Nhưng tôi không muốn nói nhiều về những điều tốt đẹp đó, bởi vì tâm trí sẽ bắt đầu nghĩ là nó được ban tặng mật ngọt của đường kẹo. Nhưng thực chất, nó được ban tặng một thanh kiếm.