Thiền tiền kiếp và gặp ma:v
Hôm nay mình ngồi kể trải nghiệm thiền tiền kiếp về việc gặp ma thì chả hiểu sao đi thiền 12 buổi thì 8 buổi gặp ma ấy.
Chuyện này các bạn tin cũng được không tin cũng được.
Nhưng về bản chất nó cũng không khác quá trình thôi miên kể chuyện chữa trầm cảm và rối loạn tâm lý đã được viết trong rất nhiều cuốn sách tự sự của các bác sĩ tâm lý là mấy.
Ngày đầu tiên bạn hỏi mình có tin không?
Câu trả lời chắc chắn là không!
Nhưng vì lúc đó thật sự trạng thái tâm lý cực kì bất ổn. Mình tìm mọi cách để chữa lành cho mình. Nên Thiền cũng là một cách. Vậy thôi
Bạn cứ tưởng tượng hành trình đi của 1 kiếp là
Cánh quan trọng mở ra đầu tiên -> tương lai đên cuối đời => vòng về tuổi thơ chạy đến cảnh mở đầu
Như phim ấy.
Mình cũng xem phim nên sẽ kể theo đúng trình tư đó:))
—
BUỔI 1: CHỦ YẾU lý thuyết và học kim thân nên chỉ trải nghiệm một chút cưỡi ngựa xem hoa. Ngờ đâu…
Con đường trước mặt dài ngoằng, một bên là vách núi, một bên là thung lũng. Mình cứ bước đi trên đó. Chưa nhìn thấy gì hết. Chỉ thấy tim nặng xuống, rất u uất buồn bã rồi cứ thế trước mặt là một khoảng trắng toát chỉ có đường như thế chạy mãi. Đi mãi đi mãi.
Thầy hỏi: Bám vào cảnh đi. Quần áo màu gì? Con gái hay con trai? Việt Nam hay nước nào?
Mình: Không cần bám.cảnh cứ vậy thôi. Quần đen, áo xanh da trời nhạt màu. Con gái. Tóc đen. Cỡ tầm khoảng hai mấy thôi. Xinh lăm.
Sự thật là xinh☺
Thầy : Đi tiếp đi!
Mình cứ đi cứ đi, và không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo
Thì đột nhiên ngoặt qua một chỗ rẽ, ở đó có 2 đường rẽ 1 là đường rẽ lên núi và 1 là đường rẽ xuống kiểu thường thấy ở miền cao.
Lúc đây mình nghĩ đi lên trên đi, xuống dưới làm gì. Nhưng kiểu nghĩ cho có chứ cái chị xinh đẹp là mình kiếp trước đó đã nhanh chóng đi theo con đường xuống dưới. Vẫn cứ u uất buồn bã lờ đờ như thế.
Mình nhìn xuống thì thấy rất nhiều nhà kiểu nhà tranh thấp ngày xưa ấy mà có nền là nền đất sét ấy.
Cô gái đứng nhìn nhìn rồi nước mắt cứ thế chảy ra, mình cũng thấy mắt mình rơm rớm. Xong cô lại đi xuống dưới.
Trời kiểu tối chập choạng ấy. Trong nhà người ta đốt lửa nho nhỏ ở giữa nhà xong có mấy người quây quần.
Cô gái cứ đi đi đi đi mà không thấy vào nhà ai cả. Rồi đi qua một cái nhà trong có 2 người già già là nhà cô gái sao ấy. Cô cũng không vào mà lởn vởn đứng khóc ở ngoài
Đến đây thì mình hét lên:
– CHẾT RỒI! MA MA
Huhu mình rợn hết tóc gáy toan mở mắt ra nhưng hình ảnh cô gái cứ đi đi đi lại, khóc lóc ở đó không sao rời đi được.
Mình sợ nổi hết da gà. Lần đầu tiên cảm nhận cái u uất của ma luôn.
Nhưng vấn đề là trong bối cảnh tâm trí hoảng hốt đó mình vẫn cảm nhận được là: Cô gái này không hại mình đâu.
Thế là bình tĩnh đôi chút. Nhưng con ma vãn cứ lởn vởn lởn vởn ở đó. Không có diễn biến gì tiếp.
Thế là mình tua lại cảnh chết của cô gái vì buổi đầu chưa đi sâu được.
Thì mình nhìn thấy cô gái bị đẩy xuống nước, chết đuối. Khi chết cô mặc một chiếc váy kiểu của các quý cô thời Pháp thuộc ấy.
Đoạn ấy mình thấy ngực mình thắt lại, ngộp thở như đuối nước.
Một chàng trai xuất hiện, ôm lấy cô gái ở dưới nước lên và bắt đầu khóc. Có cảm giác anh ấy rất yêu cô ấy. Còn cô ấy cũng yêu anh nhưng tình yêu ấy hình như nhiều uẩn khúc lắm.
Trong vìa rừng xuát hiện một cô gái khác có nốt ruồi nơi cánh mũi đang đứng nhìn 2 người.
Mình quay ngược lại tuổi thơ thì cô gái này vốn dĩ rất hồn nhiên ngây thơ và rất xinh đẹp. Cô lớn lên luôn là tâm điểm của các chàng trai vây quanh. Kiểu đúng sơn nữ xinh đẹp ấy.
Lớn lên cô đi thanh niên xung phong cùng bạn bè. Trong đám bạn bè có cô gái có nốt ruồi kia. Cô kia luôn nhìn cô này bằng đôi mắt ghen tị ấy nhưng cô này hồn nhiên quá không biết gì cả.
Xong đó chuyển đến cảnh bước ngoặc cuộc đời thì gặp ngay cảnh anh vừa ôm cô ấy ban nãy và cô ấy đang XXX trong rừng…
Ối dồi ôi, trời cao xanh mát, cây lá xanh xao, 2 con người yêu nhau trong sáng☺))
( Tóm lai là những em nào còn nhỏ và seeing mạnh như mình thì tốt nhất không nên đi thiền timeline☺))
Xong đó thì mình không đi tiếp được nữa mà lại bị trả về cảm xúc u uất buồn bã của con ma luẩn quẩn ở ngôi làng kia.
Buổi đầu vậy thôi hết giờ rồi. Mình sợ xanh mắt. Mấy ngày sau vẫn cứ ám ảnh sợ hãi bị đẩy xuống nước.
Nhưng mà chưa học chữa cũng chưa học gì nên không biết cách đi tự nhiên dội vào
Thầy bảo: Nghiệp này phải chữa đấy!
Nói run rủi thế nào BUổi 3 mình lại găp lại cô này trong một diễn biến hoàn toàn khác mà có tài thánh mình cũng không nghĩ ra.
Nó giúp mình trả lời câu hỏi về mối quan hệ 3 nguòi này
Cũng trả lời câu hỏi thắc mắc nhất: Tại sao cô ấy khi bị đẩy xuống nước không mặc quần áo thanh niên xung phong mà lại mặc kiểu váy bồng bềnh quý cô kia.
***Mình sẽ kể tiếp buổi 3 à không hình như là 4 vì nó quay trở lại tiếp tục câu chuyện “chị gái ma u uất ” ở buổi 1.
Chỉ nhớ là buổi chữa lành về tình cảm, tinh thần. Thật ra đó chính là lý do mình đến với thiền tiền kiếp này. Nhưng hôm ấy sau một đêm không ngủ được. Mình đến lớp với trạng thái khá uể oải.
Cảnh đầu tiên mình nhìn thấy là một cái gốc cây bật gốc giữa đường, bật trơ gốc luôn. Vì buổi hôm trước có anh thiền về đời con thằn lằn nên mình nghĩ mình là con côn trùng gì đó dưới gốc cây rồi.
Nói chung đi học nhưng vẫn tham sân si muốn làm những chị xinh, anh đẹp hơn là côn trùng☺)
Mình rời cảnh định bỏ qua nhưng mà quay lại lại thấy gốc cây vẫn chặn
Thầy thì cứ ở ngoài: Overview đi nào!
Rồi! Không cần overview nhân vật đã xuất hiện. Một chiếc xe ô tô dạng cổ thời Pháp hay đi ấy, màu đỏ, mui trần luôn. Xịn cực. Một anh bước xuống xe mặc quần áo như kiểu Nguỵ quân ấy. Nhìn mặt có vẻ gì đó rất gia trưởng, khó tính ấy.
Mình lảm nhảm: Đùa, mình đếu thích làm lính Nguỵ☺)
Anh ta tiến đến nghiên cứu gốc cây chăm chú đang chăn ngang con đường trước mặt.
Éo, con đường quen vỡi!
Chưa kịp định thần thì anh ta tiến lại chiếc xe mở cửa xe. Xong. Gặp lại người quen cũ. Bước xuống xe không ai khác chính là “chị gái ma” thanh niên xung phong hôm buổi 1.
Chị ta mặc chiếc đầm khá đẹp màu trắng, mặt buồn buồn, cúi cúi. Mình cảm nhận sự bối rối của cô gái này khá rõ.
Xong họ lại đi trên con đường một bên là núi một bên là thung lũng. Đến một cái ngã rẽ như hôm nọ. Họ rẽ xuống nhà cô gái.
Anh nguỵ chui vào nhà ẩm thấp của cô gái có vẻ hơi khó chịu. Mọi người ngồi quanh đám lửa nhưng không ai nói với ai gì. Một lúc sau cô gái theo bố ra giếng. Người bố có vẻ gì đó rất giận dữ, cô gái khóc. Họ nói qua nói lại. Cô gái quay lưng đi
Rồi ông bố khóc.
Rồi cô gái theo anh ta quay lại cái xe và ra về.
Thầy lại: Vào trong xe xem chúng nó làm gì?
Trời ạ! Xe chạy đường núi và họ hôn nhau. Hôn thật sự ấy. Mãnh liệt vãi luôn. Lúc này mình thấy anh này yêu cô này khủng khiếp. Còn cô này kiểu có cũng yêu nhưng mà cứ cảm thấy có gì đó gượng gạo ấy.
—-
Xong đoạn trên thì mình nghĩ kiểu gì mà tnxp lại thành vợ lính nguỵ được. Điên vãi. Cái đầu thoing minh của mình loé lên: cô gái này là gián điệp cài vào nhà nguỵ quân đây mà. Nhưng phán đoán sai toét☺)
Cánh cửa to đùng mở ra, bên góc phải sân có 1 cây khế to. Họ bước vào nhà. Nhà anh này đúng chuẩn tướng giặc đầy đồ gỗ. Bà mẹ chồng ngồi nơi ghế. Có vẻ không thích cô này lắm.
Nhưng cô này cũng vào chào rồi lẳng lặng đi lên lầu.
Mình: Rồi! Gián điệp đi! Tìm tài liệu bí mật đi! CHắc chắn gián điệp
Mợ! Cô ta đi thẳng vào giường, nằm vật ra giường, bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nhớ đến đoạn mây mưa abc xyz trong rừng với anh bộ đội, rồi nhớ đến cảnh chạy nhảy vui đùa với anh kia trong rừng… Đấy cứ thế, xem đủ hoạt cảnh yêu đương ôm ấp các thể loại giữa rừng xanh mây trắng☺))
Đoạn cô ta sờ tay xuống bụng. Xong! Có bầu cũng nên.
Mình hỏi: ơ thế sao cô này ở đây? Mình có bỏ sót chi tiết nào không.
Thì hiện cảnh cô này người đầy máu me, vẻ là sau 1 cuộc ném bom hay gì đó bò lê lết đau đớn ra giữa đường, cô ta cứ bò như thế thì có ánh đèn xe và chiếc xe đỏ xuất hiện. Đó, thế là xong! Cái đáng thắc mắc nhất, thiền nó giải quyết trong 1 cảnh.
Rồi cô ta ở cái nhà đó, lờ đờ lờ đờ sinh ra đứa con. Nhưng mà anh chồng thì yêu cô ta thật sự, yêu lắm lắm, yêu cả sự lờ đờ của cô ta luôn. Lúc nào cũng bảo vệ cô ta trước mẹ chồng và tất cả mọi người.
Ngày đẻ xong cả nhà vui vầy bên đứa con, cô ta vẫn lờ đờ như thế.
Trong nhà mà suốt ngày mặc đồ trắng với xah nhạt xong lượn lượn, sợ chết đi được.
Thế rồi một hôm chập choạng mưa gió bão bùng, mình thấy cô ta mặc bộ đồ màu trắng, váy váy ấy xong phi ra đường, cứ chạy thế chạy thế cho đến khi đến một con suối. Cô ta đứng đó đợi anh bộ đội. Rồi có người đằng sau đẩy cô ta xuống.
Phút vùng vẫy giữa dòng nước cô ta cứ thế khóc, cô ta nhớ đến đứa con, đến cảnh cô ta cầm mảnh giấy hẹn, dùng dằng đi hay ở. Cô ta thèm có chồng ở đó bảo vệ mình. Cô ta đau đớn nhận ra hoá ra mình cũng yêu anh ta. Rồi chết thì cũng phải chết thôi.
—
Sau khi đi hết đời thì mình về căn phòng chữa lành ( healing room) gọi con ma là cô ta lên nhưng không được. Thế là mình phi luôn về cái làng nhà cô ấy. Cô ta cứ quẩn quanh đấy. Đên lúc này mình cần chữa lành rồi. Nên mình vừa chạm vào thì cô ta khóc. Ngồi bệt xuống đất khóc. Khóc như đứa trẻ lên 3 vậy.
Lúc đó mình cũng rơm rớm. Không sao kìm lại được. Đàn bà xinh cho lắm, đẹp cho nhiều, yêu cho kiệt quệ rồi khổ đến cả khi chết.
Cô ta không dám về nhà chồng nhà con vì sợ hãi. Cô ta cũng không siêu thoát được vì hận bản thân mình đã lựa chọn ngu ngốc, cũng hận bản thân không nói cho anh kia sự thật. Lẽ ra cô phải nói cho anh ấy vì anh ấy yêu cô thật lòng.
—–
Đời người là chuỗi dài những lựa chọn. Đời của một đứa con gái càng gắn chặt cùng những lựa chọn. Mà lựa chọn nào cũng là nút thắt.
Và cuối cùng biết đâu tất cả những sự lựa chọn ban đầu đều là sai lầm. Không biết, cũng không thay đổi được
Nhưng dù kiếp nạn nào cũng là bài học ta phải đi qua thôi
THẾ NÊN ĐIỀU NÊN LÀM LÀ HÃY THÔI OÁN TRÁCH BẢN THÂN MINH. Chỉ như thế mới đủ an lành để đi qua tất cả.
• Đời này mình về đến 3 lần, chữa 3 hôm mới xong. Chữa xong thấy lòng nhẹ đi ít nhiều. Cũng hiểu ra được nhiều điều.
• Tất cả thông tin anh này là ai anh kia là ai ở đời này, mình không trả lời đâu. Vì nó là private mà
*** Buổi tiếp theo :
—–Cảnh mở ra đang loay hoay chưa định thần thì thấy mình đứng trước một căn nhà gỗ kiểu cũ cũ, nhìn xoáy lên bàn thờ thấy ảnh một anh trai mặt gầy gầy sáng sủa, còn trẻ.
Mình bắt đầu nổi da gà khi quay ngang quay ngửa hình ảnh anh trái đó càng lúc càng dí sát vào mắt mình
Dưới bàn thờ có một cái giường có ô cửa sổ và 1 cái ghế kiểu gỗ đặc nâu ngày xưa, mình quay qua đó thì thấy có một bà lão tầm cỡ 70 tuổi, mặc áo nâu sòng mắt sáng quắc nhìn mình. Ánh mắt vừa giận dữ vừa oán trách, mặt vừa vô hồn vừa căm phẫn.
Nói chung cả đời chưa thấy ai nhìn mình căm phẫn thế.
Mình hay chính là cô gái đứng run rẩy trước cửa hết nhìn lên bàn thờ ảnh anh kia lại nhìn sang ánh mắt bà lão, chân bắt đầu bấn loạn rồi mình hét lên, chạy ra đường, chạy ầm ầm, vừa chạy vừa hét vừa khóc.
Phía sau mình bóng bà lão bước theo mình mà mình cảm giác bà ta có thể bay đến sát mình bất cứ lúc nào.
Mình đang chạy thì bất thình lình có một anh cao cao gầy gầy chạy đến, ôm chặt lấy mình trong tay. Mình nhìn anh ấy rồi xụi xuống như con mèo co lại, kiểu an toàn ấy.
Mình được anh ấy đưa lên xe rồi đi về, cả đoạn đường mình vừa đi vừa khóc. Cứ thế khóc.
Anh ấy không đưa mình về nhà mà chạy thẳng đến một ngôi chùa. Ở đó có vẻ có 1 sư cô rất thấu hiểu câu chuyện của mình.
Một thời gian sau anh chồng đi ô tô có vẻ chán ngán vợ nên dù vẫn chăm sóc cô vợ vẫn vừa lăng nhăng ở ngoài.
Mình chạy đến cồng chùa trong đêm gần như bất tỉnh. Rồi cũng đó xuống tóc đi tu.
Nhưng đêm nào cũng ngủ mơ, và liên tục đau ngực tức tối.
Một đêm nọ chả hiểu sao mình ra ngoài giếng lấy nước. Cái giếng vừa nhỏ vừa hẹp sâu hun hút. Mình cuối xuống nhìn dòng nước vừa lạnh vừa trong rồi đột nhiên mình nhìn nguyên thấy hình ảnh bà cụ 70 nhà anh kia dưới đó.
Bà ta lại nhìn mình bằng ánh mắt long sòng sọc giận dữ, tức giận, phẫn uất.
Cô gái hét lên bất lực ngẩng đầu lên trời rồi lao mình xuống giếng.
Hết đời
—–
Mình bắt đầu ngược về tuổi thơ để lý giải:
Cái sân của nhà tranh kia mở ra, cô bé hồn nhiên ngồi chơi trên sân. Cô này mồ côi cả cha lẫn mẹ được bà này nhận nuôi.
Bà này có một cậu con trai bị liệt. Bà này nuôi cô này với hi vọng sau này sẽ lấy người con trai bà và chăm sóc cho bà ấy và anh con trai.
Anh bị liệt này dù bị liệt nhưng rất hiền, luôn chăm sóc và rất yêu cô này.
Cảnh họ chơi ở sân rất bình yên nhưng chả hiểu sao xem đến đây đã thấy chạnh lòng. Chuyện chúng ta mong có bao giờ thành
Cô gái độ 16 tuổi cắp thúng ra đồng chơi chơi rồi gặp anh đi ô tô từ trên huyện về thế rồi say đắm thế rồi yêu nhau thế rồi tình yêu sét đánh. Rồi abc đủ trò.
Một thời gian sau cô này cắp túi bỏ đi theo anh kia.
Để lại bà này và anh liệt đau đớn tột cùng. Bà cụ ngày ngày ngồi trên chiếc giường khóc than còn anh liệt thì im lặng. Anh liệt đàn ông lắm, không hiểu sao mình thương anh này cực kì.
Xong rồi cô gái có về đôi lần, quỳ trước cái cửa tre dẫn vào sân. Nhưng bà này chưa một lần chấp nhận. Hết đuổi đánh rồi mặc kệ. Cứ thế cứ thế,
Bà ốm, anh bị liệt với mấy người hàng xóm chăm sóc bà. Rồi anh ấy đợi bà chết cũng thắt cổ bò lên bàn treo cổ đu dây chết luôn, chết ngay chính trước cái bàn thờ ấy.
Vậy thôi! Hết chuyện rồi!
Mình sẽ không kể về sự việc sau khi mình chữa lành nữa vì sẽ càng khiến các bạn khó hiểu. Nó là gì hãy để nó là thế.
Bài học cuộc đời mình nhận được là: Yêu là nghiệp ( really?? )
Không biết nữa! Nhưng cũng có nhiều lúc là duyên cũng là nghiệp như thế.
Đau lòng nhất là khi mình lên thư viện nghiệp quả xem thiết kế cuộc đời gốc thì cô ấy lẽ ra phải hi sinh tình yêu ấy để ở lại chăm sóc 2 con người đã nuôi lớn cô kia
Nhưng ở lại liệu lòng cô có thanh thản?
Mình nghĩ là không.
Bởi lẽ đó dính vào tình yêu duyên nợ vốn dĩ đã là nghiệp mà cô gái ấy phải trả.