Buổi 6 : Thiền về đời làm con tằm
Trong kiếp này mình là một con tằm. Mình nở ra từ cái trứng và được nằm trong cái nong cùng những con tằm khác. Một cô gái thường xuyên cho mình ăn. Mình ăn lá dâu cảm thấy rất ngon, mình nằm giữa những lá dâu tươi và ngọt, cảm thấy thức ăn thật dồi dào.
Mình cứ ăn xong lại ngủ, cuộc sống êm đềm. Cô gái nuôi mình có vẻ hiền và thương yêu tụi mình. Sau này mình nhận ra đó chính là con trai của mình ở kiếp này. Một ngày cái nong của mình được đưa vào phòng kín, mình ở trong đó ngủ rất lâu, xung quanh mình bao bọc bằng kén.
Tới khi kén đã tròn đầy, mình được đưa ra quay tơ. Mình được thả vào nồi nước sôi, và cái kén được quay thành sợi tơ. Tới đây là hết.
Mình hỏi sứ mệnh của mình trong kiếp sống này là gì? Câu trả lời là sự cho đi. Thể hiện rõ nhất ở lúc mình được thả vào nồi nước sôi. Lúc đó mình cũng không cảm thấy đau đớn gì, mà cảm thấy đó như một lẽ tất nhiên nên mình cũng không chữa lành gì hết.
Tiếp theo mình quay về phòng chữa lành, gọi cô gái lên và mình thấy sợi dây năng lượng giữa mình và cô gái đó có màu trắng. Mình xin cô ấy trả lại mảnh linh hồn mà cô ấy đang giữ của mình, cô ấy đưa cho mình một viên ngọc màu trắng. Mình nhận viên ngọc đó và đưa lại cho cô ấy một cái lá.
Mình gọi con tằm lên và hỏi nó có lời khuyên cho mình trong kiếp sống này không. Câu trả lời của nó là mình đứng nên suy nghĩ, hãy sống vô tư như nó.
Kiếp sống này mình thấy khá ngắn gọn và viên mãn nên không hỏi gì nữa.
TIỀN KIẾP buổi 7: thiền về Trách Nhiệm
Trong kiếp này mình là một quân nhân vào khoảng năm 1560. Mình sinh ra ở Ý, gia đình mình có 5 người con trai sinh gần nhau. Mình là 1 cậu bé mắt xanh, da rám nắng, má hồng. Mình được đi học cùng với các anh em. Thời điểm nhiều năng lượng nhất của mình là lúc mình chạy chơi đùa cùng các anh em.
Mình không học hết các lớp. Khi mình khoảng 15-16 tuổi thì mình nghỉ học và làm trong một tiệm sửa giầy. Có một cô gái thường xuyên mang giầy đến sửa ở tiệm mình làm. Cô gái ấy da trắng, tóc vàng xinh đẹp. Mình và cô gái đó yêu nhau và sau đó một vài năm thì mình cưới cô gái đó.
Khoảng 2 năm sau thì mình đi lính và sang nước Nga. Cùng đơn vị với mình có hai người bạn cùng quê, trong đó có 1 người bạn gần nhà mình, vợ của bạn ấy là bạn của vợ mình và cũng ở gần nhà mình.
Đơn vị của mình đóng trại ở một cánh rừng. Hôm đó mình và hai người bạn có nhiệm vụ thám thính một ngôi làng gần đó. Bọn mình cưỡi ngực, đang đi trên đường thì gặp một cô bé. (lúc này chính là lúc mình bắt đầu khi vào thiền). Cô bé đó có 1 giỏ dâu tây, mời bọn mình ăn. Mình cho cô bé lên ngựa và đưa cô bé về nhà của cô bé cũng ở trong ngôi làng đó. Khi tới ngôi làng và đi vòng quanh để xem, mình thấy dân làng cũng không có ý thù địch, tuy nhiên cũng không phải là niềm nở.
Sau đó bọn mình quay trở về báo cáo với sếp. Sếp mình nghe báo cáo thì quết định không tấn công ngôi làng đó. NHưng mấy ngày sau, những người đàn ông trong ngôi làng đó đã tấn công đơn vị mình trong lúc bọn mình đang ngủ. Rất nhiều người đã chết trong đó có hai bạn của mình và cả sếp nữa.
Mình cảm thấy đó là trách nhiệm của mình, là do khi mình đi trinh sát đã không cẩn thận nhận ra tình hình thật sự và thái độ thù địch của họ. Những người còn sống sót được đưa sang nhập vào một đơn vị khác. Trong đơn vị này mọi người đối xử với nhau không tốt và không yêu thương nhau như đơn vị cũ.
Ít lâu sau thì được tin báo chiền tranh kết thúc, bên mình thua cuộc.
Mình được trở về nhà, gặp lại vợ mình. Bắt đầu từ đó mình mở một cửa hàng bán các sản phẩm nông ản như trái cây, rau củ. Hàng ngày mình đánh xe ngựa vào trong làng mua hàng về bán. Vợ mình sinh một con trai.
Tuy nhiên mình cảm thấy có trách nhiệm với cái chết của bạn mình, vì vậy mình thường qua lại chăm sóc người vợ của bạn mình ở gần đó. Sự chăm sóc này hoàn toàn trong sáng, nhưng vợ mình cảm thấy khó chịu và ghen.
Một ngày nọ vợ mình sang nhà cô vợ bạn đó và làm náo loạn. Mình rất buồn và mình thấy khó xử. Mấy ngày sau cô vợ của bạn mình lặng lẽ bỏ đi. Mình và vợ mình đã cãi nhau 1 trận. Sau đó vợ mình hối hận và đi tìm được cô bạn về.
Sau khi cô bạn đó về thì ở chung với vợ chồng mình (không phải là vợ bé). Mình cảm thấy cuộc sống này hơi gượng gạo khó xử. Con trai mình sau đó cưới vợ. Khoảng năm mình 50 tuổi, mình khiêng một bao trái cây, nó rơi xuống đè lên tay mình. Mình bị nhiễm trùng máu và mấy ngày sau thì mình chết.
Mình hỏi sứ mệnh của kiếp sống này là gì. Câu trả lời là sự trách nhiệm
Mình quay trở về chữa lành lúc mình đi trinh sát, mình báo cáo lại với sếp là ngôi làng có dấu hiệu thù định. Sếp mình quyết định thay đổi vị trí đóng trại và cuộc tấn công không xảy ra nữa. Nhưng tới đây mình không đi tiếp xem cuộc sống sau này thế nào…
Mình quay trở về phòng chữa lành, gọi người bạn của mình. Mình nhìn thấy sợi giây năng lương giữa mình và người ấy có màu trắng nối từ tim mình đến tim người đó. Mình xin mảnh linh hồn người bạn đang giữ của mình, người đó đưa cho mình một khối gì đó tỏa ra ánh sáng màu trắng. Mình đưa ra một mảnh tương tự và hai mảnh đó ghép lại với nhau thành một khối, khối đó bay lên cao, và mình cảm thấy mọi việc tốt đẹp.
Mình tiếp tục gọi vợ của mình lên. Sợi dây năng lượng nối giữa mình và vợ mình có những sợi màu trắng, có sợi màu đỏ. Mình xin cô ấy hãy buông bỏ những khúc mắc, hiểu lầm trong kiếp này chỉ để lại tinh yêu thương. Sau đó mình và vợ mình ôm nhau, mọi việc tốt đẹp.
P/s: vợ mình chính là con gái của mình ở kiếp này.