Về buổi thiền cuối cùng, về 1 đời thành công thì chị nhớ mình là 1 nhà thiết kế thời trang.
Chị là 1 phụ nữ Châu Âu ham vẽ. 1 ngày bản vẽ của chị lọt vào mắt của 1 nhà thiết kế nổi tiếng.
Ông đề nghị mua lại của chị các mẫu này với 1 số tiền khổng lồ. Ông còn đề nghị chị làm việc cho ông. Với bản tính hiền lành và thích sự an bình, chị về đầu quân cho ông. Chị nhớ mnh còn thiết kế trang phục cho nữ hoàng nước Anh nữa. Những mẫu quần áo chị thiết kế thì rất thanh lịch, dành cho giới thượng lưu thời bấy giờ.
Nhưng chị chỉ là cái bóng thôi. Còn danh tiếng thì thuộc về người đàn ông kia. Điều đó ko làm cho chị khó chịu vì chị thích cuộc sống yên bình.
Chị có 1 gia đình hạnh phúc.
Chồng chị là người hiền lành và luôn hổ trợ cho công việc của chị. Các con thì ngoan hiền và cuộc sống của chúng cũng tốt.
Chị chết vì già yếu trong hào quang của những thành tựu của hãng thời trang kia.
Chị hài lòng về cuộc đời của mình.
Nói chung đó là 1 cuộc đời an lành ko có sóng gió trở ngại gì. 🙂
___________________
Ngày hôm qua khi tham dự lớp thiền mới của em, khi em kêu chị trở về trong bào thai, chị xin trở về lúc đó…
Chị nhớ mình lao vun vút để chui vào cho được cái trứng. Chị bỏ lại khá xa các đối thủ của mình.
Chị thấy mình mạnh mẻ lắm, tràn đầy năng lượng và có 1 tinh thần chiến đấu rất mạnh mẽ, như 1 chiến binh vậy. Có vẻ như chị quá nhanh và quá nguy hiểm (hihi) vì hình ảnh trôi qua nhanh lắm.
Chị nhớ mình nằm đó và giao ước với mẹ 1 số vấn đề, nổi bật nhất là mẹ yêu thương chị. Lúc đó chị rất vui và hân hoan để lên kế hoạch về cuộc đời mình.
Cho đến lúc chị nghe mẹ nói dối với ba về bào thai, và mẹ bàn kế hoạch với bà ngoại sau này khi chị sinh ra thì sẽ thế nào, chị thấy hụt hẳng.
Chị khó chịu về những điều mình nghe được. Vậy là mẹ chị đã phá vỡ cam kết với chị. Chị rất rất khó chịu và bất bình. Chị trở nên lì lợm. Cái mặt chị lúc đó nó cứ nghinh nghinh. Hihi.
Khi chị hỏi về nhiệm vụ ở cuộc đời này là gì, thì 1 loạt các hình ảnh trôi qua cho thấy chị chiến đấu trong nhiều hoàn cảnh để đứng lên, để tồn tại.
Cứ thấy chiến đấu, chiến đấu ko ngừng. Siêu thức cứ nhìn chị mà cười.??
Quá ngày dự sinh mà chị vẫn chưa chịu ra. Lúc mẹ chị nhập viện, chị nhớ là rất lâu mẹ chị vẫn ko sinh được.
Bác sĩ trưởng khoa triệu tập các sinh viên vào để ông can thiệp vào ca đẻ của mẹ chị. Chị cứ ở lỳ ko chịu ra đến nỗi ông phải dùn kềm để túm đầu chị mà lôi ra.
Chị nhớ mình bị tống mạnh và lọt ra bên ngoài. Cái mặt chị vẫn câng câng. 🙂
Sau buổi thiền, nhiều điều cứ vỡ ra dần dần. Chị nhớ lúc bé mình đã mạnh mẽ như thế nào. Chị ko sợ ai hết.
Khi đi học, chị bị bắt nạt rất nhiều. Từ thầy cô cho đến bạn bè, đến nỗi nó như là 1 cơn ác mộng thật sự, nhưng chị ko bao giờ kễ với ai, cứ cắn răng mà chịu đựng.
Ở nhà, khi bị ông bà ngoại đánh đòn bằng roi mây, chị cũng ít khi khóc la. Cái thái độ câng câng đó làm chị bị đòn nhiều thêm nữa. Chị càng ngày càng lì lợm.
Chị ít than thở mà thường chịu đựng 1 mình. Người thân trong gia đình ko thương chị như cô em. Nhưng ko sao, chị quen với điều đó. Chị thích được 1 mình. Khi làm điều gì sai, chị coi nó rất bình thường.
Chị thấy mình như 1 con ngựa bất kham, muốn 1 mình tung bay mà chẳng hề sợ hãi điều gì cả. Khi thích điều gì, chị luôn làm cho bằng được và luôn thành công.
Từ 1 người ko biết bơi lội là gì, chị miết mài tự học bơi và tham gia vào đội biểu diễn bơi nghệ thuật, và còn rất nhiều việc đi lên từ con số 0.
Nhưng có lúc chị cứ hay buông bỏ giữa chừng. Chị ko bao giờ chịu đi cho hết mức. Có vẽ như tới đó với chị là đủ. Chị sợ điều gì sao?
Trong nhiều buổi thiền, chị thấy mình thích ngựa, thích biễn, thích núi cao
…và luôn luôn thích 1 mình.